Chương trước
Chương sau
Cát đất tản đi, trên bờ cát xuất hiện một tràng diện cổ quái.
Tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ hóa trang thành Liễu Tác Nhân chỉ vẻn vẹn giao thủ với Vương Chiêu được một lần, sau đó ngu ngơ ngồi nguyên tại chỗ.
Ánh mắt đám môn nhân cả đảo Lâm Uyên và đảo Bát Lan đều ngây ngốc cả, chỉ há hốc mồm nhìn hai người khác đang đánh nhau đầy quỷ dị.
"Ta..." Liễu Tác Nhân dốc sức liều mạng xé rách tấm Định Thân phù, gào thét lên tiếng.
Bốp!
Từ Ngôn không nói hai lời, đưa tay vung bùa chú ra, không chút xê xích nện thẳng vào giữa mặt chữ điền kia.
"Muốn..." Mặt mũi Liễu Tác Nhân đỏ bừng. Không phải vì gã tức giận mà vì bị Định Thân phù đập vào đấy. Dù sao bùa chú kia cũng là da thú chế thành, tính ra cũng không nhẹ, mấy tấm đập vào đã khiến mặt gã sưng phồng lên.
Bốp!
Lại một tấm bùa chú theo sát tới, thay thế cho tấm Định Thân phù vừa bị xé nát.
"Làm thịt ngươi..." Liễu Tác Nhân nổi điên lên hô nốt nửa câu sau.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ba tấm Định Thân phù bay tới, mặt một tấm, má trái má phải một tấm.
Từ Ngôn dù bận vẫn ung dung đi tới gần nhặt mấy tấm Định Thân phù bị xé rách ra, cười ha hả chờ cho tấm bùa bị xé rách, rồi bổ sung thêm tấm mới.
Lần dùng bùa chú đánh mặt này đã khiến Liễu Tác Nhân như đầu heo. Trên bãi biển, tiếng nổ giòn vang không dứt không ngừng.
"Bùa chú...có thể dùng như vậy sao?"
Phí Tài trợn tròn mắt, đã từng nhìn thấy vả miệng, thế nhưng quả thật gã chưa từng nhìn thấy người khác dùng bùa vả miệng thế này đấy. Nghe tiếng vả miệng đầy thanh thúy, Phí Tài cũng cảm giác mặt mình ê ẩm.
"Đến Định Thân phù còn có thể xé rách được, đệ tử Luyện Khí Kỳ đảo Bát Lan có bản lĩnh này sao?"
"Đại sư tỷ có thể đơn giản đánh Tam công tử văng tung tóe, cũng không thích hợp nha."
"Đối thủ của Từ Ngôn tuyệt đối không phải Luyện Khí Kỳ! Đảo Bát Lan bọn hắn phái ra hai tên Trúc Cơ!"
"Đảo Bát Lan các ngươi lừa đảo!"
Đám người Đảo Lâm Uyên không bỏ qua, nhao nhao quát mắng.
"Chúng ta không lừa đảo! Một Trúc Cơ một Luyện Khí, không thiếu một phân!" Đám môn nhân đảo Bát Lan cũng bắt đầu nhao nhao phản bác.
"Thi đấu công bằng thì dù đảo Bát Lan chúng ta có thua cũng không vấn đề."
"Trừng mắt chó nhà ngươi lên mà nhìn cho rõ, người bị đánh kia là Tam công tử nhà chúng ta!"
Nghe đám đệ tử đảo Bát Lan hô lên như vậy, tất cả mọi người cũng coi như biết rõ chân tướng. Hai mắt Phí Tài chợt sáng rực, hô lên: "Các ngươi nói là Tam công tử chính là người bị đánh thành đầu heo kia sao? Không thể nào, Tam công tử chính là đối thủ của đại sư tỷ, đại sư tỷ mau mau ra tay. Lần này chúng ta thắng chắc rồi!"
Vương Chiêu đang sững người chợt nghe Phí Tài nhắc nhở, lập tức hiểu rõ ra. Liễu Tác Nhân thật sự đang bị Từ Ngôn định trụ, nàng chỉ cần đánh bại đối thủ Luyện Khí Kỳ kia coi như lần tỷ đấu này thắng lợi rồi.
Ánh kiếm lóe lên, Vương Chiêu nhanh như chớp tấn công đối thủ. Liễu Tác Nhân giả trang chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ, không phải là đối thủ của Vương Chiêu, bị một chiêu đã ngã lăn ra đất trống, miệng phun máu tươi, nhất thời không gượng dậy nổi.
Giải quyết xong Liễu Tác Nhân giả, Vương Chiêu đi tới gần Từ Ngôn, định hợp lực đánh bại Tam công tử thật sự. Đến khi nhìn thấy rõ Tam công tử lúc này đã không khác gì đầu heo, đại sư tỷ nàng có chút không nỡ hạ thủ.
Lớp hóa trang sớm bị hủy, chẳng qua đã không dễ nhận ra được Liễu Tác Nhân nữa rồi. Mặt gã sưng to, môi tím bầm, khóe miệng tràn máu, mũi gãy xuống, khóe mắt cũng bị téc ra, nhìn qua thê thảm vô cùng.
"Tác Nhân à Tác Nhân, tên Tác Nhân mà làm người không biết cư xử, đã vậy ta sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt mới được."
Từ Ngôn vừa nói, vừa đưa tay gỡ tấm Định Thân phù trên mặt gã xuống. Lúc này gã đã không xé rách nổi tấm Định Thân phù nữa.
Tam công tử suy yếu không chịu nổi định há miệng chửi rủa thì trước mắt chợt tối sấm lại. Tấm Định Thân phù được Từ Ngôn tháo xuống đã bay ngược trở lại.
Bốp!!!
Lần này tấm bùa đã đánh bay răng cửa của Tam công tử văng tung tóe.
Không phải Từ Ngôn buông tha cho đối phương mà cảm thấy giáo huấn này quá nhẹ, tốt nhất nên lưu lại cho gã một bài học khắc sâu trọn đời mới được.
Ánh mắt hắn chuyển lạnh lẽo, bảy tấm Định Thân phù được chồng lên nhau. Rồi hắn vận hết sức lực. Nếu một xấp bùa chú này được toàn lực ném ra, chỉ e cái đầu Liễu Tác Nhân khó mà giữ được.
Nếu như đã dạy cho đối phương một bài học khắc sâu, tất nhiên là phải để mạng lại mới tính là sâu được. Tốt nhất tên Tam công tử nên ôm hận xuống dưới địa phủ đi, chớ có lại đến làm phiền Thiên Môn hầu nữa.
Bộp!
Không để Từ Ngôn ra tay, Vương Chiêu đã đá một cước vào giữa ngực Liễu Tác Nhân. Gã bị đạp bay ra ngoài, miệng phun máu tươi rơi vào giữa đám môn nhân đảo Bát Lan.
"Chúng ta thắng!" Vương Chiêu đầy khí phách vòng trường kiếm ra để sau lưng quát: "Liễu Tác Nhân! Hôn ước giữa Vương Chiêu ta và ngươi coi như vô hiệu!"
Một cước của Vương Chiêu cũng không nhẹ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, tối đa cũng chỉ để lại tổn thương nhẹ mà thôi.
"Giết hắn cho ta..." Liễu Tác Nhân gào thét lên: "Ta muốn giết hắn!"
Bị một tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ đánh thành bộ dáng thế này, Liễu Tác Nhân đã sớm tức giận đến tận xương tủy. Gã gắt gao nhìn chằm chằm vào một môn nhân bình thường trong đám người, rống giận hô giết Từ Ngôn.
Tên môn nhân bình thường kia đầy trầm ổn, khẽ lắc đầu, không nói gì mà đỡ Liễu Tác Nhân leo lên một kiện pháp khí phi hành khổng lồ, mang theo môn nhân đảo Bát Lan rời khỏi đảo Lâm Uyên.
"Giết hắn cho ta! Ngươi có nghe mệnh lệnh không hả? Ta là Tam công tử!" Thuyền lớn đã bay khỏi đảo Lâm Uyên rồi mà Liễu Tác Nhân vẫn không buông bỏ, gào thét không thôi.
"Nếu ngươi không đi sẽ không còn kịp nữa." Lúc này mặt mày tên môn nhân bình thường kia đầy ngưng trọng, thấp giọng nói: "Hải triều sắp tới rồi. Một tên tiểu tử Luyện Khí Kỳ mà thôi, còn nhiều cơ hội báo thù mà. Tam công tử nên lấy đại cục làm trọng."
Nói xong, một luồng khí tức Kim Đan mơ hồ tản ra. Không phải vị trưởng lão Kim Đan đảo Bát Lan này vẫn một mực hóa trang thành môn nhân bình thường không muốn ra tay, mà là đảo Lâm Uyên sắp lâm vào nguy cơ. Huống chi ông ta mà ra tay, chắc chắn sẽ khiến trưởng lão Kim Đan thậm chí là đảo chủ đảo Lâm Uyên ra mặt.
Ở địa bàn của người ta, dù ông ta là trưởng lão Kim Đan đảo Bát Lan cũng không dám làm càn. Đệ tử Trúc Cơ cùng Luyện Khí Kỳ thi đấu với nhau không sao, một khi Kim Đan tham dự vào rồi, nhất định tính chất tỷ thí đấy sẽ thay đổi.
...
"Từ sư huynh, sao ngươi làm được vậy? Đến tu sĩ Trúc Cơ còn đánh bại được?"
Trên bờ biển, Phí Tài hào hứng bừng bừng hỏi han. Bởi theo gã thấy, Từ Ngôn vung vẩy mấy tấm bùa chú kia thật khiến lòng người hả hê, không chỉ dạy dỗ được Tam công tử một phen mà còn giúp đại sư tỷ thoát khỏi hôn ước nữa.
"Cứ cố sức mà đánh thôi, ai biết đó là Tam công tử." Từ Ngôn làm ra bộ dạng sợ hãi nói: "Nếu biết là cường giả Trúc Cơ, ta nào dám giao thủ, sớm quay đầu bỏ chạy rồi."
"Vẫn đánh thắng đấy thôi, chẳng lẽ Từ sư huynh trời sinh thần lực?" Phí Tài tò mò truy hỏi: "Dùng bùa chú như cục gạch mà phang a. Coi như hôm nay ta mở mang đầu óc. Trông thấy đám người đảo Bát Lan kinh ngạc thế kia thật thống khoái, ha ha ha!"
"Có thế nào thì coi như lần này chúng ta đã thắng." Vương Chiêu trịnh trọng ôm quyền nói: "Từ sư đệ, may mà có ngươi. Sư tỷ cảm tạ ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.