Một ngàn linh thạch để mua phương thuốc giải độc, tuy rằng đắt hơn bình thường nhưng lại bóp đúng chỗ hiểm của Kỳ chưởng quỹ.
Bởi vì khi trước, tuy gã đệ tử của đảo Lâm Uyên trúng độc nhưng chỉ bất tỉnh mà thôi. Từ khi ăn Hỏa Nguyên đan của gã, tên mập họ Phí đã tới hồi nguy kịch luôn rồi.
Khi nãy, Từ Ngôn bị gã chặn họng tưởng chừng như lỗ lớn. Thật ra cho dù hắn có nói ra tên của thuốc giải là Hỏa Nguyên đan thì cũng chẳng đào đâu ra thuốc giải.
Thiên Môn hầu chẳng có lấy một cắc, vốn định tay không bắt sói, nào ngờ sói chưa bắt được mà đã có một con hổ ngô nghê chui đầu vào rọ. Thế này thì càng tiện cho hắn.
Nghe Từ Ngôn giở công phu sư tử ngoạm, ban đầu Kỳ Dần chỉ kinh ngạc sau đó giận tím tái mặt mày, gã nói: "Muốn nẫng tay trên của Kỳ Dần ta sao? Với tu vi Luyện Khí Kỳ của ngươi thì nên đi tu luyện thêm ba mươi năm nữa rồi hẵng bàn sau! Một ngàn linh thạch ư? Ngươi đi ăn cướp à!
Từ Ngôn gật đầu thừa nhận, trong lòng tự nhủ rằng ta đang cướp đấy.
Nhưng đây là tiếng lòng không nói ra được, Từ Ngôn trưng ra vẻ mặt thật thà, gãi đầu, thất vọng nói: "Nếu Kỳ chưởng quỹ không chịu trả linh thạch thì đành vậy, cứ coi như ta chưa nói gì đi. Ồ, người anh em mập mạp kia sắp đứt hơi rồi."
Theo ánh mắt của Từ ngôn, mọi người nhìn thấy gã béo họ Phí đang ưỡn người, khóe miệng trào máu, khuôn mặt đỏ bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1100368/quyen-9-chuong-923.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.