Chương trước
Chương sau
Phần cuối Thiên Hà không còn nằm ở Tình châu nữa mà là một nơi nằm sâu trong biển rộng.
Yêu vương Kim Uế toàn lực toàn lực phi hành vài trăm năm, rốt cuộc đã tới phần cuối của dòng Thông Thiên hà, nơi phân cách biển rộng ra làm hai nửa.
Có một màn nước từ trên trời nối liền với mặt biển vang lên tiếng ầm ầm rung trời. Phía sau màn nước từ trên trời rơi xuống là một cây đại thụ nhìn không thấy được phần ngọn.
Rễ cây cắm sâu xuống đáy biển, thân cây có chu vi tới mấy ngàn dặm, ngọn cây chọc thủng cả tầng mây như ngoi ra khỏi bầu trời bên ngoài.
Dù đứng từ nơi xa, Từ Ngôn vẫn bị kỳ quan này làm cho rung động.
Đó căn bản không phải là một thân cây mà là một ngọn núi, một ngọn núi cao ngút tận trên trời!
Một gốc Thần mộc cao ngút trời!
Cự mộc hình thành Thánh Địa trong Thần Mộc hạp đã được xưng tung là kỳ dị, thế nhưng so ra, đại thụ trước mắt còn lớn hơn gốc cây trong Thánh Địa Thần Mộc hạp gấp ngàn vạn lần.
Dù là Thần Văn Nhân tộc hay Yêu vương Yêu tộc, lúc tới gần đều kinh hãi tán thưởng không thôi.
"Viễn hành tới trăm năm, có thể nhìn thấy kỳ quan thế này cũng đáng giá." Ánh mắt Sở Bạch lộ ra kinh hãi, rõ ràng đã bị kỳ cảnh trước mắt làm chấn kinh.
"Năm đó cách quá xa, không nghĩ tới cây này lớn như vậy. Chẳng lẽ thật sự thò ra cả vùng trời bên ngoài?"
"Quả thật đáng được xưng tụng là Thần mộc rồi. Có lẽ leo đi lên sẽ đến được Tiên giới!" Hà Điền mang đầy mong đợi nói.
"Muốn đến gần bản thể thần mộc này, trước hết phải phá vỡ Mộc bản nguyên mới được." Kim Uế khôi phục bộ dáng thân người, mang theo đầy vẻ mỏi mệt, nói xong rồi nhìn về phía Từ Ngôn.
Bên ngoài đại thụ không chỉ có một tầng màn nước từ trên trời rơi xuống mà còn có tầng mộc linh lực tinh thuần. Tầng linh lực này phủ kín bề ngoài đại thụ, thậm chí còn nhìn thấy được cả một tầng ánh sáng xanh biếc lóe lên.
"Thật...có thể phá mở được lực lượng bản nguyên sao..." Ánh mắt Trương Đại Kiềm khẽ giật: "Nếu như có thể leo lên trên Thần mộc, ra khỏi vùng trời bên ngoài. Dù có chết ta cũng cam lòng."
"Yêu giới có lẽ có tồn tại thật. Phiến thiên địa này quá nhỏ bé, sớm muộn gì chúng ta cũng hao hết sinh cơ, cuối cùng chết già trong gia môn." Văn Thất Dạ nhìn lên phía trên cao, thổn thức nói: "Nếu có thể phá mở được trời đất, dù có phải trả bất kỳ cái giá nào ta vẫn muốn đi lên nhìn một lần, liếc mắt được nhìn thấy bộ dáng vùng trời bên ngoài này."
"Tu sĩ phi thăng, Yêu tộc bất diệt. Lời nói kia chính là một truyền thuyết tốt đẹp, lưu truyền qua từng thế hệ a." Thanh Nha già nua trầm giọng nói: "Có thể bất hủ, bỏ đi yêu thân này thì có làm sao?"
"Nếu như leo ra Thiên Ngoại không phải là Tiên giới Yêu giới thì sao?" Lôi Sơn lo lắng hỏi: "Nếu như là hư không vô tận, chúng ta không thể trở về được nữa, không phải sẽ bị mài mòn trong hư không hay sao?"
"Không phải là hư không. Bởi vì cây này còn sống." Lôi Vũ rõ ràng vẫn tỉnh táo nhất. Gã liếc mắt nhìn đại thụ mang màu xanh lục nói: "Bò dọc theo thân cây mà lên, có lẽ không có nguy hiểm lớn."
Thần mộc còn sống nói rõ ngọn cây chui vào trên bầu trời vẫn còn, không bị hư không mài mòn.
Trong lúc mấy Yêu vương cùng Thần Văn đang nghị luận với nhau, Từ Ngôn đã một mình bay đi xa, dạo quanh Thần mộc này một vòng.
Đứng phía sau Thần mộc, Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn màn nước từ trên trời rơi xuống, khe khẽ nhíu mày.
Màn nước thẳng từ trên xuống dưới, vây quanh Thần mộc, căn bản không nhìn ra được là tới từ nơi nào. Nhìn cứ như thể màn mưa lớn không dứt không ngớt, liên tục vạn năm.
"Tròn..."
Hắn ngửa đầu nói nhỏ một chữ tròn. Hắn không thấy được hình tròn mà đang thầm suy tư về hình dạng của màn nước này.
Màn nước rơi ầm ầm khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng rung động, thế nhưng Từ Ngôn lại nghĩ tới một thứ cổ quái nữa.
Miệng bình...
Nếu hàng rào nhìn thấy ở phần cuối của thế giới là thân bình, như vậy màn nước trước mắt thật giống như là miệng bình xổ xuống. Chẳng qua cái bình này quá quá lớn, bao phủ lấy toàn bộ thế gian.
"Nếu như thế giới này là cái bình, vậy cây này là thứ gì đây?"
Thần mộc xuất hiện trong miệng bình khiến Từ Ngôn lâm vào trầm tư. Một lúc lâu sau hắn thở dài.
Hắn không nghĩ ra được đại thụ đến cùng đại biểu cho thứ gì. Chẳng qua không sao cả, chỉ cần leo ra khỏi đó, có lẽ sẽ đến được thế giới khác thôi.
Từ Ngôn nhăn tít hàng mày núi lại, lăng không mà đi. Trong ánh mắt kinh ngạc của Yêu vương và Thần Văn, hắn xuyên qua màn nước, xuyên qua tầng sáng màu lục, dễ dàng tới dưới gốc cây đại thụ.
Với Từ Ngôn mà nói, Mộc bản nguyên bên ngoài Thần mộc dường như không tồn tại.
Từ Ngôn có thể đơn giản đi tới dưới gốc cây nhưng những người khác lại không thể. Vương Khải cùng Trương Đại Kiềm lần lượt thử nghiệm một phen, xác nhận không cách nào xuyên qua tầng lực lượng bản nguyên hình thành phong ấn kia được.
Cuối cùng, mọi người mới đưa mắt nhìn Từ Ngôn dưới gốc cây, tất cả Yêu vương cùng Thần Văn đều mang theo ánh nhìn đầy mong đợi.
Có thể đến dưới gốc cây, rồi từ đó leo lên Thần mộc này hay không đều phải trông chờ vào năng lực của Từ Ngôn rồi.
Mộc bản nguyên không chỉ ngăn chặn Thần Văn cùng Yêu vương mà còn có thể ngăn trở cả bầu trời. Những cơn gió xoáy kia có thể xé rách Yêu vương Thần Văn, chỉ có leo dọc theo thân cây này may ra mới chân chính đến được Thiên Ngoại. Nếu không hành trình phi thiên lần này căn bản chỉ là vọng tưởng.
"Ta thì có gì khác... Kim Đan, Thật Anh, năng lực xuyên thấu Bản Nguyên..."
Từ Ngôn đứng dưới tàng cây, trong lòng nổi lên đầy những nghi hoặc. Những nghi hoặc này đã định trước không người có thể giải đáp. Hắn đưa mắt lên nhìn ngọn cây, tâm niệm vừa động, hình nộm rơm bên trong Thiên Cơ phủ xuất hiện ở ngay bên cạnh.
Bù nhìn rơm này mới vừa xuất hiện chợt có một tiếng cười khẽ hòa ái mà già nua vang lên. Đó tuyệt không phải là tiếng của tiểu Mộc đầu, mà là của lão giả thập phần lạ lẫm nào đó.
"Ai?"
Từ Ngôn quát khẽ, linh thức được thúc giục đến mức tận cùng.
Bốn phía không người, tiếng cười khẽ già nua như bị gió mát thổi tiêu tán không còn dấu vết. Còn trên người bù nhìn rơm đang hội tụ từng điểm ánh sáng xanh lục.
Từng luồng mộc linh lực xanh biếc như tinh linh bay tới rơi trên người bù nhìn rơm. Những ngọn rơm rạ héo rũ kia dần dần tràn ra sinh cơ, bắt đầu chuyển sang màu xanh biếc. Tảng đá tạo thành mắt bù nhìn tróc ra, trong hốc mắt xuất hiện hai điểm đen mờ mờ, Linh Phong diệp trên đỉnh đầu nó lập loè lên ánh sáng xanh biếc.
Bù nhìn rơm giơ tay lên, quơ quơ đầu, ngẩng mặt nhìn về phía Từ Ngôn.
"Tiểu...Mộc đầu..."
Tiếng của một đứa bé gái khe khẽ mà trong trẻo vang lên, có chút mờ mịt nhưng nó vẫn nhớ rõ tên mình, cũng nhớ rõ nguồn gốc của cái tên này.
"Tiểu Mộc đầu, tiểu Mộc đầu." Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên nụ cười vui vẻ. Tiểu Mộc đầu không chết, nó đã được trùng sinh trong lực lượng bản nguyên này.
Vừa cười khẽ, Từ Ngôn vừa thò tay thành đơn chưởng đưa ra. Cấm chế bản nguyên bên ngoài cự mộc được mở ra thành một lỗ lớn, đám Yêu vương và Thần Văn đang chờ đợi đồng loạt nhảy vào.
"Ngôn ca nhi quá giỏi! Cấm chế bản nguyên còn mở ra được!" Vương Khải cười cười, nói: "Nên leo cây rồi, lão phu muốn ra vùng trời bên ngoài quan sát một phen."
Đột phá qua cấm chế Bản Nguyên rồi, quãng đường còn lại sẽ không quá dài nữa. Những Yêu vương Thần Văn này không phải phàm nhân, nói là leo cây, thực chất chính là hành tẩu dọc theo thân cây mà đi.
Dưới dẫn dắt của nữ hài bằng gỗ, một đoàn người rời khỏi gốc cây, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng lên ngọn cây.
Ba ngày sau đó, mọi người đã vượt qua tầng mây.
Năm ngày sau đó, mọi người đã vượt qua tầng gió lốc trên không trung.
Chín ngày sau đó, mười vị cường giả dừng bước.
Trên đỉnh đầu họ lúc này xuất hiện một đám mây mù che kín cả bầu trời, chỉ còn nhìn thấy ngọn cây thò ra khỏi tầng mây.
"Khí tức đáng sợ..." Vẻ mặt của Vương Khải đầy ngưng trọng nhìn chằm chằm vào mây mù, trầm giọng nói: "Ta có thể cảm giác trong mây mù có một lực lượng kinh khủng, có lẽ sẽ mài mòn thần hồn."
"Đúng là như thế, lực lượng rất mạnh." Trương Đại Kiềm vận dụng thiên phú cảm giác, cau mày nói: "Cố gắng xông qua, có lẽ sẽ chết."
"Đường chỉ có một, còn ai muốn quay đầu lại sao?" Sở Bạch nhìn đám cường giả chung quanh, không người tiếp lời.
Đã đi được tới đây, mắt nhìn thấy được phần cuối của bầu trời, có ai cam lòng từ bỏ? Ai không muốn tìm ra được cơ mật về vùng trời bên ngoài, không muốn nhìn xem Tiên giới thế nào kia chứ?
"Vậy thì cùng nhau tiến tới vậy, sinh tử không oán!" Sở Bạch quát lên đầy kiên quyết.
"Tiểu Mộc đầu, bên ngoài mây mù này là gì?"
Từ Ngôn nhìn qua nữ hài bằng gỗ, muốn tìm kiếm chút ít manh mối từ nữ hài này. Đáng tiếc tiểu Mộc đầu lắc đầu, không biết thế giới ở tầng phía trên mây mù này là gì cả.
Từ Ngôn thu tiểu Mộc đầu vào trong Thiên Cơ phủ, hắn không nhiều lời nữa, chỉ trầm giọng nói với các Thần Văn cùng Yêu vương: "Chư vị, cẩn thận rồi. Lần này đi phúc họa khó liệu."
Mọi người đồng thời gật đầu, trong tiếng thét dài của Từ Ngôn, cả mười bóng người kia nhanh chóng tụm lại, xông vào tầng mây vô tận.
Sấm sét bắt đầu cuồn cuộn, trong tích tắc lúc mười người này chui vào trong tầng mây, Tình châu bên dưới chợt nổi lên một trận mưa lớn.
Mưa tới rất đột ngột, không chỉ bao trùm Tình châu mà còn bao trùm cả biển rộng vô biên. Toàn bộ thiên hạ đều bị trận mưa lớn lạnh như băng này bao phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.