Chương trước
Chương sau
Nói ra hai từ Địa Kiếm, hồn lực Thiên quỷ cũng đã hao phí hết, một tia thần hồn còn sót lại cứ vậy tiêu tán trong hư vô.
Nguyên Anh thể ảm đạm như thể tan rã ra, Nguyên Anh mất đi thần hồn đã không khác nào một con rối nữa.
Luyện hồn tiêu tán, Thiên quỷ vẫn là Nguyên Anh, không biến mất nhưng đã mất đi năng lực tác chiến, quá lắm cũng chỉ coi như là một cỗ linh lực hiếm có mà thôi.
Chỉ lấy được hai từ Địa Kiếm khiến Từ Ngôn rất thất vọng. Bởi Địa Kiếm cũng tương tự như Khí nô, đều chỉ thứ gì đó căn bản không ai biết rõ.
"Địa Kiếm..." Từ Ngôn nhíu mày trầm ngâm.
"Là một thanh kiếm kỳ lại hay chỉ một tông môn, địa vực nào đó?"
Từ Ngôn đầy khó hiểu, bèn giam cầm Thiên quỷ ở sâu trong mật thất, sau đó đi ra khỏi Thiên Cơ phủ. Hắn thu vương xà lại, tự mình bay lên không trung.
Không tới nửa ngày sau, Từ Ngôn đã đáp xuống một vùng băng tuyết bị tan chảy ngay giữa dòng Thông Thiên hà.
Băng tuyết dưới chân lan tràn vạn dặm, liếc nhìn không tới phần cuối đang chậm rãi tan ra. Không tới vài năm nữa, thế giới băng tuyết này sẽ hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Tuyết Sơn, nơi thần bí nhất Tình Châu ngàn năm qua, hôm nay đã trống rỗng không còn lấy một mống Man tộc.
Tuyết Sơn sụp đổ bắt đầu từ lúc Ma ảnh bị Bàng Hồng Nguyệt phá hủy. Tuyết Sơn nằm trên Thông Thiên hà bắt đầu sụp xuống rồi tan ra. Còn Man tộc như biến mất giữa không trung, chưa từng xuất hiện qua.
Từ Ngôn tản ra linh thức đến mức tận cùng, cảm giác lấy mảnh băng tuyết thần bí lạnh như băng này. Ngoại trừ vài dấu chân mới có trên băng tuyết ra thì không có cái gì nữa cả.
Bí cảnh chỗ sâu trong Thiên Hà vịnh hiển nhiên đã sụp đổ, cấm chế huyết sắc sớm đã vỡ tan. Đáy sông chỉ còn lại một đoạn rễ cây cực lớn. Còn dấu chân trên mặt băng kia là dấu vết dẫm đạp mà có, hơn nữa còn là vết giày của Nhân tộc.
Vương Khải, Hà Điền hẳn đã sớm đến đây trước một bước...
Từ Ngôn chắc chắn những dấu chân kia là của hai vị Thần Văn giẫm đạp ra đấy. Cho nên hắn cũng không nấn ná thêm mà phi thân lên lướt qua sông lớn, bay về phía Thiên Bắc.
Thần Mộc hạp, phía trên cự mộc cao ngất đã có thêm một bóng người nữa.
Từ Ngôn đứng trước gian nhà gỗ, cúi người hành lễ với Phong bà bà sớm đã ngồi xếp bằng mà chết đi trong phòng. Lúc ngẩng đầu lên, hắn thét dài một tiếng ngút trời như đưa tiễn vị Yêu vương này đi xa.
Nếu không có cánh Liệt Phong, Từ Ngôn sẽ không cách nào quần chiến cùng trăm yêu Thiên Bắc. Nhờ Phong bà bà ban cho mà hắn có được đôi cánh Đại yêu này. Tuy nói hôm nay cánh của Liệt Phong đã không có nhiều tác dụng với Từ Ngôn, nhưng lúc ấy hắn còn ở Kim Đan hậu kỳ, có Liệt Phong giáp cũng chính là có thêm một bước bảo vệ tính mạng của hắn.
"Phong bà bà, đi đường bình an..."
Bi ý trong mắt dần dần rút đi, ánh mắt Từ Ngôn nhìn về phía những đóa hoa nhỏ đang nở rộ bên mép gian nhà gỗ.
"Hóa ra Thánh Địa cũng chính là một gốc cự mộc. Cây vạn tuế nở hoa..."
Nhớ tới câu nói "cây vạn tuế nở hoa" của lão đạo sĩ, ánh mắt Từ Ngôn khẽ giật giật. Nếu như ví ngọn Thánh Địa này là một cây vạn tuế, như vậy cây vạn tuế nở hoa kia phải chăng là ám chỉ Thánh Địa Thiên Bắc?
Linh thức của hắn dần khuếch tán ra, men theo cự mộc đi sâu vào hơn ngàn dặm trong lòng đất. Dần dần, ánh mắt Từ Ngôn xuất hiện một tia kinh ngạc.
Hắn cảm giác được rễ của gốc cự mộc này vậy mà lại nối thẳng tới Thông Thiên hà, nối liền với khúc rễ cây sâu bên trong Thiên Hà vịnh kia, rồi cứ tiếp tục uốn lượn kéo dài mãi cho đến khi linh thức của Từ Ngôn không cách nào đi sâu tới hết phần cuối của rễ cây.
"Phần cuối của Thiên Hà?"
Sắc mặt hắn ngưng trọng lại, thấp giọng khẽ nói. Hắn có thể kết luận được cự mộc ở Thánh Địa Thiên Bắc này giống hệt với rễ cây sâu trong Thiên Hà vịnh, rồi kéo dài đến gốc cổ thụ che trời nơi phần cuối Thiên Hà kia.
Đại thụ có thể kéo dài đến ngàn vạn dặm địa vực như vậy nhất định sẽ đầy kỳ dị, có lẽ gốc kỳ thụ ấy nối liền cả với bầu trời, hoặc nối liền với những thế giới khác.
Từ Ngôn đầy trông mong vào hành trình đến phần cuối Thiên Hà, thế nhưng bây giờ chưa phải lúc. Bởi vì khoảng cách quá xa xôi, hao tốn quá nhiều thời gian.
Chỉ khi luyện chế ra được một kiện pháp bảo phi hành trình độ cực phẩm hoặc được một Yêu vương loài phi hành tương trợ thì Từ Ngôn mới có thể chính thức khởi hành.
Trước khi đi, Từ Ngôn có hái một đóa hoa nhỏ kỳ lạ bên rìa gian nhà gỗ xuống.
Đóa hoa chia làm năm cánh, hiện lên sắc xanh biếc. Cầm trong tay, một luồng mộc linh khí tinh thuần ầm ầm xuất hiện, nồng đến độ không khí cũng phải ngưng trệ lại.
"Lực lượng bản nguyên!"
Cảm nhận được linh khí này không khác gì Mộc độc trên người Hàn Thiên Tuyết, Từ Ngôn chợt kinh ngạc, đồng thời cũng có được kết luận.
Đại thụ ở phần cuối Thiên Hà nhất định chính là Mộc bản nguyên chân chính!
Nơi này không có nhiều hoa nhỏ cho lắm, hơn nữa không đụng vào căn bản không thể cảm giác được mộc linh lực. Từ Ngôn có chút do dự, thế nhưng vẫn hái toàn bộ hoa nhỏ ở nơi này xuống bỏ cả vào Thiên Cơ phủ.
Mộc độc khiến người khác bị thương, trừ Từ Ngôn hắn ra, e rằng chỉ cần người khác đụng vào ắt sẽ chết thảm. Để lại lực lượng bản nguyên ở lại đây không bằng lấy cả đi.
Sau khi rời khỏi Thánh địa, Từ Ngôn chạy tới hải ngoại, toàn lực phi hành mà đi. Vài ngày sau, biển rộng đã xuất hiện ở trước mắt hắn.
Cảnh đường chân trời nối liền biển và trời mang lại cho người ta một cảm giác vui vẻ thoải mái, thế nhưng Từ Ngôn không còn tâm tình ngắm cảnh. Hắn dựa theo lộ tuyến mà Nhạn Hành Thiên báo cho biết, tốn hết cả ngày trời mới tìm ra được một tòa hải đảo.
Hải đảo rất lớn này chính là nơi đóng quân thứ hai của Kim Tiền tông, cách xa bờ biển hơn ngàn dặm. Trên đảo trải rộng thảm thực vật, có cổ thụ cao ngất, có dây leo rậm rạp như thể một vùng thế ngoại đào nguyên.
Rặc rặc!
Ầm ầm!
Vừa nhìn thấy hải đảo, Từ Ngôn đã nghe thấy một loạt tiếng nổ như chớp giật, bên cạnh hải đảo nổi lên ánh sét cuồn cuộn, trên mặt biển xuất hiện gợn sóng ầm ầm như thể có vô số cá lớn dưới đáy biển đang náo động.
Hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung có mấy luồng ánh kiếm lập loè, có tu sĩ đang dùng lôi điện làm nổ tung đàn cá.
Từ Ngôn cảm giác một chút, quả nhiên dưới mặt biển có đàn cá chi chít chằng chịt cực kỳ khủng bố. Những con cá này dài đến hơn hơn một trượng, miệng to vây rộng, toàn thân phủ vảy xanh lục. Số lượng cả đàn tới chừng một ngàn con, đa số có trình độ yêu linh.
Ngàn con yêu linh... Kể cả trong mắt Nguyên Anh thì đó vẫn là một lực lượng kinh khủng.
Từ Ngôn khẽ động, thi triển ra độn pháp, cứ vậy biến mất trong gió.
Sau khi lôi điện nổ tung, ba vị trưởng lão Huyền Lục phong mang theo đám đệ tử chân truyền ở lại trên không trung. Lúc này cả ba người vẫn còn có những tấm phù lục tinh xảo lấp lóe tia điện chạy quanh thân.
"Lần này có thể được yên tĩnh nửa tháng nữa rồi." Một vị chân truyền Trúc Cơ nhìn đàn cá lớn đang chạy trốn tứ tán dưới đáy biển, cất tiếng nói.
"Số lượng cá trê xanh quá nhiều, đến Phong chủ đại nhân đều còn không cách nào giết sạch hết được. Nếu cứ dùng lôi phù thế này, càng ngày Huyền Lục phong ta càng thêm khan hiếm phù lục đấy." Một vị nữ đệ tử khác quyệt miệng nói, so ra đang còn vô cùng tiếc rẻ mớ lôi phù bị đánh nổ tung lúc nãy.
"Chứ biết phải làm sao đây? Hải vực này là nơi cá trê xanh sinh sống, không đuổi đám Yêu thú này đi thì đệ tử Trúc Cơ chúng ta căn bản không cách nào rời bến, chỉ có thể ở yên trên đảo mà thôi."
"Ở yên trên đảo cũng không an toàn. Mấy tháng trước không phải còn có người bị nuốt rồi sao? Con cá lớn kia còn biết nhảy lên hải đảo ăn thịt người. Xem ra Hải thú còn hung mãnh hơn Yêu thú trên lục địa nữa."
"Không bằng quay về tông môn cho rồi. Tu luyện nơi hiểm địa này, sớm muộn cũng không còn mạng mà tu."
Mấy tên đệ tử chân truyền không kiêng nể gì mà xì xào nghị luận, tới lúc này thì một trưởng lão Hư Đan mới trầm mặt khiển trách: "Không trải qua hiểm địa, đến khi các ngươi gặp phải nguy hiểm thật sự sẽ không cách nào phản kháng được. Tu hành…tu hành…là các ngươi phải trải qua khó khăn trắc trở. Nếu muốn an ổn, nên sớm quay về giới phàm tục đi."
Mấy tên đệ tử chân truyền cúi đầu dám lên tiếng. Vị nữ đệ tử trong đó như chợt nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Sư tôn, không phải Thái Thượng trưởng lão đã tới sao? Cứ để lão nhân gia người rời bến giết sạch Hải thú là được, như vậy chúng ta xem như an toàn rồi."
"Biển rộng vô biên vô hạn, Hải thú có giết cũng không hết."
Một giọng nói đột ngột xuất hiện, rồi bóng người cao gầy đi tới. Vương Khải chợt xuất hiện trước mặt đám môn nhân này.
"Thái Thượng trưởng lão!"
Ba vị Hư Đan vội vàng chào, đám đệ tử chân truyền thì dùng đại lễ bái kiến.
Vương Khải không để ý đám môn nhân đấy mà quét mắt nhìn về phía hư không một bên khác, quyệt miệng nói: "Món ngon ngoài biển này không thiếu, hải vực này đa số là cá trê xanh, trong đó có năm con Đại yêu cá trê xanh. Nấu lên mỹ vị xếp hạng đầu, chỉ cần chộp lấy năm con Đại yêu cá trê xanh, còn lại để lão phu tự mình cầm muôi nấu. Ngươi thấy thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.