Chương trước
Chương sau
Dịch: Hoangtruc
"Thật sự ngăn chặn được một con dị thú ngang với Yêu vương?"
Vương Khải đã không có tâm tư tranh cãi với Từ Ngôn, chỉ trầm giọng nói: "Ngôn ca nhi. Đừng cậy mạnh."
"Phải thử mới biết được."
Từ Ngôn cũng trở nên ngưng trọng lên, trầm ngâm một lúc mới hỏi: "Vương bát ca, Man tộc thật sự là Ma tộc sao? Chẳng lẽ hà mẫu cũng có liên quan tới Ma tộc?"
"Man tộc Tuyết Sơn tuyệt không phải là người, càng không phải là Yêu. Điểm này chúng ta chắc chắn."
Vừa nói Vương Khải vừa giờ tay lên, sừng thịt trong tay tản ra khí tức âm trầm.
"Đỉnh đầu Kỷ Hiền cũng mọc sừng giống với Vô Trí. Một khi bọn hắn mọc sừng lên, tức sẽ có lực lượng Thần Văn." Nhìn xem sừng thịt trong tay, Vương Khải trầm giọng nói: "Nhân tộc không có sừng, còn Yêu tộc thì trời sinh nếu có sừng đã có sừng sẵn. Cái loại sau này mới mọc sừng, khí tức lại không giống Nhân Yêu hai tộc. Trước kia chúng ta chỉ mới nghi ngờ, hiện tại có thể chắc chắn, Man tộc chỉ có thể là Ma tộc."
Nghe được Vương Khải giảng giải, Từ Ngôn trầm ngâm một lúc không nói gì.
"Ma tộc tìm kiếm cái gì mà đến hay không? Không tiếc diệt toàn bộ Tình Châu..."
Từ Ngôn lắc đầu, chôn sâu những chuyện liên quan tới Vô Trí vào trong lòng.
Không phải Từ Ngôn không muốn nói ra chân tướng mà căn bản hắn không thể giải thích vì sao bọn chúng tình nguyệt diệt thế cũng phải tìm cho ra người nào đó. Hắn càng không biết phải làm sao đối mặt nếu hạo kiếp thiên hạ này là vì hắn mà dẫn ra.
Tiếng nguyền rủa của trăm yêu ở bờ sông lúc trước lại văng vẳng bên tai Từ Ngôn.
Hàng tỉ sinh linh đồ thán, chỉ vì một mình Từ Ngôn ngươi!
Tản hết bực bội trong lòng, ánh mắt Từ Ngôn dần bình tĩnh lại. Dị thú nơi xa đang bò đến ngày càng gần, đến giờ chỉ còn cách thành Linh Thủy chừng ngàn dặm.
Dị thú bò không nhanh nhưng phương hướng vẫn một mực nhắm thẳng đến thành Linh Thủy. Ánh trăng sáng trên bầu trời soi rõ bóng dáng Vương Khải bay ra khỏi đầu tường.
"Nghênh chiến thôi..." Thái Thượng trưởng lão cao gầy đầy kiên quyết, chín đồng tiền cổ quái trôi lơ lửng bên ngoài cơ thể hợp thành một chuỗi dài.
"Nghênh chiến hạo kiếp!!!"
Vương Khải đưa lưng về phía mọi người, gầm lên giận dữ. Tràng ác chiến này không ai rõ kết cục ra sao, đến Thần Toán Tử cũng không bấm đốt tay tính toán. Có thể tính ra kết cục của tràng hạo kiếp liên quan đến tất cả mọi người ở Thiên Nam này thì thế nào chứ?
Nếu như đã quyết định ngăn cản, vậy hãy dốc hết toàn lực, không hỏi kết cục!
Từng bóng người theo sau Thần Văn bay ra khỏi thành, chia ra thành tu sĩ hai phái chính tà đáp xuống bốn phía đại trận mà Hà Điền bố trí ra.
Nhạn Hành Thiên cầm thanh trường kiếm màu vàng trong tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hàng mày dài của Sở Thương Hải đong đưa, hai mắt như điện.
Vẻ mặt Hàn Thiên Tuyết thanh lãnh, hai tay bao phủ lực lượng gió sét.
Sau lưng Chư Cát Tuấn Hùng lơ lửng một thanh trường kiếm lành lạnh, sát khí ngút trời.
Sở Bạch đứng trước tất cả cường giả Nguyên Anh, một thân áo bào trắng bay phất phới. Đối mặt với hạo kiếp động trời, Trấn Sơn vương đột nhiên thét dài, Kinh Lôi kiếm phát ra ánh sáng chói mắt.
Chư vị điện chủ Thiên Quỷ tông cũng không yếu thế, nhao nhao thúc giục ra chiêu thức sở trường nhất. Có người tế ra pháp bảo đao kiếm, có người vận chuyển phù lục huyền ảo, còn có người sớm đã bấm niệm pháp quyết phức tạp không rõ đang chuẩn bị triệu ra pháp thuật kinh người nào.
Nguyên Anh toàn lực ứng phó, trưởng lão Hư Đan sau lưng càng thêm kiên quyết. Có lẽ đánh xong một trận chiến này không còn ai trong bọn họ sống sót, thế nhưng kề vai sát cánh cùng Nguyên Anh Thần Văn đã đủ để danh truyền thiên cổ rồi!
"Hà mẫu..."
Từ Ngôn khẽ nói, đôi cánh lớn sau lưng bắt đầu chấn khẽ, tinh mang trong mắt trái lưu chuyển. Giao Nha và Hổ Cốt án ngữ hai bên.
Lúc này một mình Từ Ngôn hắn phải đối mặt với dị thú khủng bố sánh ngang với Thần Văn cùng Yêu vương, nhưng hắn lại không hề sợ hãi.
Khí tức vẫn là Hư Đan như cũ, nhưng mà khí thế đã vượt qua Nguyên Anh, lực lượng sắp bộc phát lên thẳng tới Thần Văn!
Bốn con dị thú kinh khủng đã tiến gần đến mọi người. Ở khoảng cách gần mới thấy rõ, dị thú này đáng sợ đến kinh người, không chỉ có khí tức mạnh mẽ mà còn có thêm cái miệng lớn như vực sâu, chi chít đến ngàn vạn răng nhọn trắng nhởn, như thể một cái hang ngầm chết chóc.
Rống!!!
Tiếng gào thét đầy áp lực từ bốn cái miệng mở lớn truyền đến, theo đó còn có cả một luồng khí tanh hôi xộc đến.
Vèo!
Người đầu tiên đã xông ra ngoài.
Từ Ngôn xung phong đi trước, phóng tới con dị thú ngoài cùng bên phải.
Bởi vì hắn đã đáp ứng với hai vị Thần Văn, nhất định phải chặn được một con dị thú. Nếu hắn không thể, trận ác chiến này sẽ ngay tức khắc chấm dứt, e là Nhân tộc sẽ không còn thừa được mấy người sống sót.
Ngoại trừ hai vị Thần Văn, tu sĩ Nguyên Anh chưa chắc có thể tránh khỏi miệng của dị thú ngang ngửa với Yêu vương kia được.
Nhìn thấy Từ Ngôn hành động, Hà Điền bèn thúc giục đại trận khốn trụ lấy một con dị thú ngoài cùng bên trái, còn Vương Khải tức thì phi thân lên thúc dục một đồng tiền đánh tới con thú thứ hai.
Sở Bạch hội tụ Kinh Lôi kiếm đã lâu, cứ vậy ầm ầm chém xuống. Ánh sét động trời mang theo kiếm khí gào thét đến thẳng con dị thú thứ ba. Cùng lúc đó, đám người Nhạn Hành Thiên cũng nhao nhao thúc giục ra phi kiếm, đồng loạt tấn công con dị thú thứ ba.
Phía Nhân tộc đang bám sát lấy chiến trường đã được định đoạt lúc trước. Thế nhưng có giao thủ mọi người mới rõ, con dị thú được gọi là hà mẫu này đáng sợ đến thế nào.
Đại trận mà Hà Điền thúc giục đã nhanh chóng vang lên tiếng két két như bị nứt vỡ.
Một đồng tiền của Vương Khải bay ra, chui vào miệng lớn của dị thú phát ra một tiếng nổ động trời. Pháp bảo đặc thù chỉ có thể thúc giục một lần này là vật do chính sư tôn Vương Khải truyền lại. Tổng cộng có chín đồng tiền, mỗi đồng có thể phát huy ra uy năng vượt qua cả Pháp bảo cực phẩm, sau đó sẽ hoàn toàn vỡ vụn mất.
Chín đồng tiền này chính là thứ mà Vương Khải dùng để bói toán, chưa bao giờ dùng để đối địch. Nếu không phải cuộc chiến này mang theo ý quyết tử, lão căn bản sẽ không vận dụng đến.
Dùng đồng nào lại thiếu mất đồng nấy, thế mà cũng không nổ chết dị thú, còn kích phát hung tính nó lên. Nó há to miệng gào thét, suýt nữa đã táp trúng Vương Khải.
Rõ ràng hai vị Thần Văn phải cố hết sức đối chiến với dị thú, cho nên trên chiến trường Nguyên Anh cùng Hư Đan chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.
Vừa mới tiếp xúc đã có hơn mười vị Hư Đan bị nuốt gọn, có một điện chủ Thiên Quỷ tông còn bị cắn đứt cả một tay. Đối mặt với vô số phi kiếm tấn công mãnh liệt, dị thú căn bản không thèm quan tâm, miệng lớn phun ra một luồng chướng khí. Một khi nhiễm phải, Hư Đan chết ngay trong tích tắc.
Động tĩnh lớn nhất không phải ở chiến trường Nguyên Anh cùng Hư Đan mà là ở ngoài cùng bên phải, nơi có con dị thú thứ tư bị Từ Ngôn dẫn dụ ra xa hơn mười dặm.
Tám vòi rồng hòa cùng tám con rồng lửa đồng thời xuất hiện, chưa kể còn có thêm hơn mười luyện hồn Đại yêu cùng với Thiên Nhãn vương xà liều mạng đánh giết dị thú. Nanh rắn như dao bén, lại không thể ghim qua được lớp lân phiến cực lớn trên người dị thú.
"Trận lên... Tru Yêu!"
Từ Ngôn hét to, hơn một trăm luồng ánh kiếm hiển hiện mà ra. Pháp thuật đỉnh phong cộng với Tru Yêu kiếm trận này từng khiến hơn mười Man tướng không thể cản được, vậy mà lại không ngăn được dị thú nửa bước.
Rống!
Miệng lớn như hố sâu cắn nát hơn mười thanh phi kiếm, suýt nữa nuốt chửng cả Từ Ngôn. Nhờ có cánh Liệt Phong mà Từ Ngôn mới có thể linh hoạt tránh được lần nuốt giết này.
"Hổ Cốt!" Trường đao lóng lánh ánh sáng, chui thẳng từ kẽ răng dị thú vào trong.
"Bạo!!!"
Ầm ầm!!!
Trường đao Hổ Cốt được Từ Ngôn cố tình dẫn bạo nổ tung thành mảng sóng khí bên trong miệng dị thú, có hai cái răng sắc nhọn từ trong miệng nó vỡ vụn đi mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.