Dịch: lanchiyeudieu Biên: Hoangtruc Gió tuyết từ sông lớn bay tới. Tuyết bay phấp phới đầy trời, rất nhanh đã phủ đến thành Linh Thủy. Một cỗ khí tức băng hàn kỳ dị lập tức bao phủ thành Linh Thủy. Có tiếng ca già nua truyền đến từ trong gió tuyết. "Bắc Địa khô cằn, Thiên Nam hoa nở, ngàn năm một lần, sông đổ về biển." "Phía Tây sông lớn đổ về, phía Đông nổi lên bão tuyết, ngàn năm luân hồi, ai đoán được chăng." "Thiên địa mênh mang, giang sơn như vẽ, họa trong trăng sao, lông mày như vẽ." "Âm dương lưỡng nghi, ngũ hành bát phương, năm nào tháng nào, đúc nên Đạo Đài?" Tiếng ca quỷ dị, tràn ngập tang thương, âm sắc hùng hậu trong giọng ca khàn khàn già nua, như thể một lão nhân đã trải qua cõi đời ngàn năm, cất lời ca hận ly biệt, khổ sở tu hành... "Bảo vệ kỹ tâm thần!" Lúc Hà Điền nghe thấy tiếng ca, thần sắc biến đổi, cao giọng nói to: "Không được nghe! Không nghe gì cả! Đừng hỏi gì! Thần hồn hợp nhất, che đậy tạp niệm!" Hà Điền lên tiếng để cảnh tỉnh tu sĩ Nhân tộc đang đứng phía sau khỏi rối loạn tâm tình, bởi vì trong lời ca kia tràn ngập phản bác cùng với nghi vấn trên con đường tu hành. Nếu như ai nghe được, chắc chắn sẽ chấn động nội tâm, tự khắc rơi vào trầm tư suy nghĩ. Sông đổ về biển, chỉ ra hạo kiếp ngàn năm sức người không ngăn lại được. Ai có thể đoán, có thể nói ra nỗi khổ trong luân hồi, không người nào có thể tránh thoát. Lông mày như vẽ, ý ví thiên địa cùng giang sơn là nữ tử, mị hoặc chúng sinh. Đúc Đạo Đài, ý chất vấn con đường tu hành, còn nói đến bỉ ngạn. Câu cuối cùng này chính là câu độc nhất, cho dù là tu sĩ có tâm thần kiên định như thép cũng không thể không sinh ra đồng cảm. Tu hành khó, khó như lên trời. Trên con đường tu hành dài dằng dặc, đầy buồn chán, tất cả người tu hành đều sẽ sinh ra nghi vấn hoặc mạnh mẽ hoặc yếu ớt. Nghi vấn về thiên địa, nghi vấn về cảnh giới, nghi vấn về bản thân... Theo dấu chân bước tới là một vị lão giả râu bạc, tóc trắng phơ, lông mi dài như tuyết phủ, ánh mắt như ẩn tinh quang cùng với uy áp trình độ Thần Văn ầm ầm tiến đến. "Vị Khách Mục thứ ba..." Thần sắc Vương Khải sớm đã trở nên ngưng trọng, từ dáng người cao gầy của lão cũng tỏa ra khí tức Thần Văn bao phủ toàn bộ thành Linh Thủy, không ngừng chống lại khí tức băng hàn và uy áp của cường giả Tuyết Sơn. Trên đầu thành, hai vị Thần Văn như lâm đại địch, phần lớn các tu sĩ Nguyên Anh tức thời ánh mắt trở nên ngốc trệ. Các trưởng lão Hư Đan kia càng không chịu nổi, không chỉ có thần sắc mê man mà có người trong mắt còn nổi lên lệ quang. Từ khi nghe được tiếng ca, nỗi khổ trong lòng các tu sĩ này như mọc rễ, nảy mầm, các nghi vấn liên quan đến cảnh giới như một cơn ác mộng vây kín lấy tâm thần của từng tu sĩ. Cường giả Nguyên Anh còn đỡ, đang cố hết sức thoát ra khỏi loại trói buộc vô hình này. Trong đám các trưởng lão Hư Đan ở giữa lại bắt đầu có người sinh ra khác thường. Một trưởng lão Thiên Quỷ tông, trong mắt rưng rưng, giơ kiếm chỉ trời, quát ầm lên: "Như thế nào là Đạo? Đạo ở phương nào?" Xoẹt! Một kiếm xẹt qua cổ họng, không ngờ vị trưởng lão tà phái này lại hoành kiếm tự vẫn. "Như thế nào là Đạo? Như thế nào là Đạo?" Càng có thêm nhiều trưởng lão Hư Đan mê man tự nói. Phỉ lão tam thập chí đã quay Võ Thần pháo, chĩa họng pháo vào đầu mình, hai tay run run chuẩn bị mồi lửa vào kíp nổ. Nguyên Anh cố hết sức có thể ổn định tâm thần của mình, nhưng những trưởng lão cảnh giới Hư Đan này có thể không vững vàng rồi. Trong đám người kia, Bàng Thiếu Thành khóc rống chảy nước mắt, y nghĩ tới mình đã lãng phí thời gian đã qua cùng tuế nguyệt. Lâm Vũ cũng vậy, hai mắt rơi lệ, nhớ tới những đau khổ mình đã trải qua. Nhiếp Ẩn hai tay ôm đầu, cảm thấy đầu đau muốn nổ ra. Vợ chồng Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu cũng đưa mắt mờ mịt nhìn lên bầu trời, rơi lệ đến si ngốc. Một cuộc chiến liên quan đến cảnh giới và cảm ngộ đạo tâm được mở ra bởi tiếng ca quái dị nọ. Sự huyền ảo của Đạo, ngay cả Thần Văn cũng còn chưa thể giải thích rõ ràng vì sao, huống hồ những cường giả Nguyên Anh và Hư Đan này thì làm sao thoát ra được. Kết cục chính là bị hủy hết thần hồn! "Bảo vệ bọn hắn! Ta đi ngăn lão già chết tiệt kia!" Vương Khải thấp giọng gầm lên, bước một bước ra ngoài thành. Hà Điền gật gật đầu, trước tiên thúc giục linh lực giam cầm quanh các Hư Đan, nếu không rất dễ dàng sẽ có thêm nhiều người tự sát. Ooooonggggg.... Lão giả tóc bạc tiến nhanh đến, căn bản không để cho hai cường giả Thần Văn viện thủ môn nhân. Lão cất tiếng cười dài, thò ra hai tay, đập xuống trong hư không, lập tức có hai băng chưởng cực lớn cùng đập về thành Linh Thủy. Vị Khách Mục thứ ba này đánh ra một kích toàn lực, mang theo uy lực kinh khủng đến độ ngay cả Thần Văn cũng phải kiêng kị. Vương Khải khó khăn lắm mới đỡ được một chưởng, còn một chưởng thì bất lực. May thay có Hà Điền vung tay kịp thời ngăn trở. "Thần Văn Nhân tộc, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Lão giả tóc bạc cười cười nói: "Nhiều năm qua nhị vị thường xuyên nhìn trộm Tuyết Sơn của chúng ta, nhiều lần tới cửa lại không vào, lần này lão phu xuống Tuyết Sơn, ý định tiếp đón chu đáo hai vị chí cường của Nhân tộc đây!" Đùng... Lại là song chưởng đập tới. Băng chưởng khi nãy vừa vỡ lại lập tức ngưng tụ, đánh tới Vương Khải và Hà Điền. Bị cường giả Tuyết Sơn cuốn lấy, hai vị Thần Văn không còn chút sức lực nào mà phân tâm lo cho đám Nguyên Anh và Hư Đan trên đầu thành nữa, chỉ có thể vận chuyển toàn lực đối phó lão giả râu tóc bạc trắng kia. "Ta, Phỉ lão tam đáng chết, đáng chết a..." Phỉ Lão Tam há miệng run rẩy, quay lại Võ Thần Pháo, đút đầu vào họng pháo, lệ rơi đầy mặt, tự nói: "Ta là đồ cặn bã, không nên đắc đạo. Ta không xứng đắc đạo. Ta đáng chết, đáng chết, đáng chết a..." Gã cầm cây đuốc trên tay chuẩn bị đốt kíp nổ, dự định dùng Võ Thần pháo chấm dứt cuộc sống tràn ngập tội nghiệt nhân sinh của chính mình. Sự kiện quái dị kia chỉ xuất hiện trong đám tu sĩ, tả tướng không bị ảnh hưởng đến tư tưởng ngộ đạo, bởi lão chỉ là phàm nhân. Lúc này đôi mắt già nua của tả tướng đỏ bừng, bước nhanh lại muốn đoạt lấy bó đuốc trong tay Phỉ lão tam. Uy lực của Võ Thần pháo, Trình Dục đã tận mắt nhìn thấy, còn mạnh hơn Thần Võ đạn không biết bao nhiêu lần. Nếu pháo này nổ, chắc chắn sẽ nổ tan xác tất cả các cường giả Hư Đan tại đây. Phỉ lão tam có chết hay không, tả tướng cũng mặc kệ. Lão chỉ không muốn Phỉ lão tam phá hủy mảng tường thành này. Nhưng với khí lực của tả tướng, làm sao có thể kéo được tu sĩ Hư Đan. Phỉ lão tam lúc này như là nhập ma vậy, khí lực cũng không nhỏ. Mặc cho tả tướng lôi kéo, khoảng cách giữa bó đuốc và kíp nổ ngày càng gần. Ngay lúc tả tướng gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy ngọn lửa kia sắp rơi xuống kíp nổ thì... Bốp!!! Một tiếng la đau vang lên ở đầu tường, Phỉ lão tam bị người ta đánh lăn quay ba vòng, cũng đã ngừng khóc, đang há mồm quát to: "Ai đánh ta?" Lúc Phỉ lão tam thấy rõ Từ Ngôn đang đứng trước mặt liền lập tức khôi phục bộ dáng vâng lời: "Từ gia đánh đúng lắm. Đích thị là tiểu nhân đã tỉnh, chính là vẫn còn chút váng đầu, đến bên này một chút cho thoáng thì tốt hơn!" Phỉ lão tam bị tát một phát tỉnh luôn, vác cái mặt sưng to tiến đến nhưng Từ Ngôn cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái. Phỉ lão tam tỉnh lại nhưng những người khác vẫn còn đang mê mang. Nhìn đám Hư Đan và những Nguyên Anh đang đứng sững chung quanh, ánh mắt Từ Ngôn trở nên lạnh lẽo. Sự đầu độc của cường giả Tuyết Sơn không phải không ảnh hưởng tới hắn, cũng không phải Từ Ngôn có tâm thần mạnh mẽ hay cảm ngộ sâu xa gì, chẳng qua là khi tiếng ca kia vừa lọt vào tai, đã bị tiếng rống của thú vật nảy sinh trong đầu hắn phá hủy không còn một mảnh. "Như thế nào là Đạo? Tu hành được gọi là Đạo!" Bốp! Hắn lật tay đánh bay hai Hư Đan gần nhất, thân hình lại chớp nhoáng bay ra, hai tay vung ra, tiếng đánh tát vang lên khắp bốn phía: "Sông đổ về biển? Sông vốn dĩ là biển" Bốp! "Ai đoán?Người đều chết hết thì còn đoán cái gì mà đoán!" Bốp! "Lông mày như vẽ? Giang sơn mặc dù tốt, nhưng bá tánh mới chính là chủ." Tiếng đánh tát vang lên liên tục, phàm là Hư Đan bị Từ Ngôn tát trúng đều trong ác mộng bừng tỉnh, chẳng qua vẫn còn có người mê man không thôi, hai tay bụm mặt đứng một chỗ. Không cần đánh cường giả Nguyên Anh, bởi vì lúc này phần lớn Nguyên Anh đã thanh tỉnh lại. Chứng kiến Từ Ngôn tát trên trăm tên trưởng lão Hư Đan thì Nguyên Anh của hai phái chính tà đều nhíu nhíu mày, nhưng không ai ngăn cản. Bởi vì chính bọn họ cũng không nghĩ ra phương pháp tốt hơn để thức tỉnh những Hư Đan này, có lẽ phương pháp của Từ Ngôn quá không văn minh, nhưng mà hiệu quả hết sức rõ ràng. "Đúc Đạo Đài?" Hắn vung bàn tay, đối mặt với người Hư Đan cuối cùng đang khóc rống, Từ Ngôn dừng bước lại, một tát này cũng khó đánh xuống. Với cảm ngộ của hắn, còn quá kém để nói đến Đạo Đài, đó là liên quan đến chân ý cảm ngộ của Đạo, ngay cả Thần Văn còn không biết giải thích làm sao, thì hắn làm thế nào biết được. Đang nghĩ ngợi như thế nào để phản bác câu cuối cùng trong bài ca thì phía sau thành Linh Thủy vang lên tiếng băng nứt vỡ, một bóng người như kẻ điên không biết đã nằm trong băng sâu đến bao nhiêu đang bò đi ra. "Đúc Đạo Đài cái con mẹ ngươi... Từ Ngôn, ta muốn giết ngươi!" Bộ mặt to phè của Khương Đại Xuyên bị đông cứng, tái xanh, nửa người trên đã bò ra rồi nhưng hai đùi còn bị đông trong tầng băng, tiếng gầm gừ phẫn nộ của y mơ hồ truyền đến. Vừa lúc này Từ Ngôn cũng nghe được rõ ràng. "Đúng rồi, đúc Đạo Đài cái con mẹ ngươi!" Bốp! Người Hư Đan mê man cuối cùng, ngay khi Khương Đại Xuyên gào thét phẫn nộ đã bị tát bay ra ngoài, lập tức thanh tỉnh trở lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]