Dịch: Hoangtruc Biên: Spring_bird Ác chiến biên giới Đại Phổ giằng co trọn vẹn ba ngày ba đêm. Dãy núi sụp xuống, đất đai nứt nẻ, tu sĩ chính phái chết trận đến hơn trăm người. Trong đó đa số là tu sĩ Hư Đan, còn có một cường giả Nguyên Anh vẫn lạc. Mà bên phía Yêu tộc, ngoài vài Đại yêu bị trọng thương, không kẻ nào chết cả! Hơn năm trăm Hư Đan cùng với hai mươi Nguyên Anh vẫn không cách nào ngăn cản được trăm Đại yêu. Đại thành được chính phái che chở cứ vậy bị rơi vào tay giặc. Ngoại trừ hơn nửa số lượng phàm nhân sớm chạy trốn, những người còn lại đều chết sạch trong tay Đại yêu. Trên tòa đại thành có thêm một lá cờ lớn uốn éo tung bay, bên trên có viết ba chữ to "Thành Bách Yêu". Lôi Lục đứng đầu trăm yêu đứng trên tường thành gào thét rung trời, sau đó cười vang khinh bỉ. Xa xa, Nhạn Hành Thiên trợn trắng mắt, đạo bào trên người cơ hồ bị máu nhuộm đỏ đang cắn chặt hàm răng. Một vài Hư Đan giết đến đỏ mặt còn định hung hăng xông lên dốc sức liều mạng, bị tông chủ thét ngăn lại. Phe chính phái cứ vậy chuẩn bị rút đi, lùi về đại thành tiếp theo. "Chúng ta mà lui, bọn hắn lại cứ đuổi giết tới, dù sao cũng không trốn thoát chi bằng ở đây tử chiến đến cùng!" Từ Trạch ở Linh Yên các trợn tròn hai mắt đỏ bừng, tức giận quát. Phu nhân Lâm Tiểu Nhu bên cạnh lão đã bị trọng thương, bị một con Đại yêu xé rách phần bụng suýt nữa mất mạng. Nếu không có các chủ Liễu Phỉ Vũ ra tay kịp thời thì có lẽ Lâm Tiểu Nhu lần này không sống nổi. Tuy rằng thoát được nhưng bị thương quá nặng, căn bản không cách nào chiến tiếp được. Trường hợp như Lâm Tiểu Nhu thế này có đến hơn mười người. "Liều mạng tuyệt không phải là thượng sách. Nhất định tông chủ vẫn có hậu thủ. Chúng ta nghe lệnh là được rồi. Sư tôn chớ nóng vội!" Bên cạnh Từ Trạch, Nhiếp Ẩn đã trở thành trưởng lão Hư Đan từ mười năm trước mở miệng khuyên bảo: "Thương thế của sư nương quá nặng, sớm chữa trị mới là trọng yếu nhất." Từ Trạch tức giận dậm chân, không lên tiếng nữa. Có cường giả Nguyên Anh ở đây, chuyện tiến thoái đâu đến phiên Hư Đan bọn họ quyết định. "Nên lui, tà phái còn chưa tới. Lúc này không phải là thời cơ quyết chiến. Thăm dò ra thực lực trăm yêu đã đủ rồi." Chư Cát Tuấn Hùng ho khan hai tiếng, lau vết máu ở khóe miệng nói. "Chính tà không liên thủ, nhất định không kẻ nào địch lại được trăm yêu." Một lão giả Nguyên Anh từ quốc gia khác tới trầm giọng nói. "Mọi chuyện Nhạn tông chủ cứ quyết định. Những tán tu hoang dã bọn ta chỉ có thể dốc hết sức lực, dốc tâm lực cho Nhân tộc." Một vị tráng hán ăn mặc như một tiều phu hùng hồn nói. Người này cũng là một cường giả Nguyên Anh. "Tà phái sẽ đến đấy, sự việc liên quan tới diệt tộc của Nhân tộc Thiên Nam, bọn họ không được phép không đếm xỉa đến. Chỉ cần tà phái đến, phục giết mới chân chính bắt đầu, đi!" Nhạn Hành Thiên đưa mắt nhìn đám Đại yêu quần ma loạn vũ trên tường thành lần cuối cùng với luồng lực huyết sát không ngừng bốc lên trong thành, trầm giọng quát khẽ. Sau đó ông ta mang theo đội ngũ còn lại bay về phía xa xa. Nơi đây không phải là chiến trường cuối cùng, chuẩn bị sau đó của Nhạn Hành Thiên còn chưa được thực hiện. Thậm chí chiến lực mạnh nhất là Sở Bạch Bào vẫn còn bị giữ lại phía sau. Một trận chiến này chẳng qua chỉ là thăm dò của Nhân tộc đối với trăm yêu mà thôi. Chiến trường chính thức kỳ thật là ở sâu bên trong Đại Phổ. Nhạn Hành Thiên chỉ cần một đường kéo lấy lấy trăm yêu, từng bước dẫn dụ bọn chúng vào sâu bên trong Đại Phổ, vào trong cạm bẫy mà tu sĩ Nhân tộc đã sớm bố trí từ trước. Trăm Đại yêu tụ tập cùng nhau, thực lực này dù Thần Văn đơn độc cũng không thể đánh bại một lúc được. Không đến hai mươi Nguyên Anh cùng mấy trăm Hư Đan thế này càng không cách nào chiến thắng. Nhạn Hành Thiên cũng không còn cách nào khác chỉ có thể hi sinh một ít phàm nhân. Đợi đến quyết chiến cuối cùng, ông ta sẽ trả lại phần huyết thù này với trăm yêu thật đầy đủ. Trăm yêu thu gặt trong đại thành, phàm nhân còn không có cơ hội kêu khóc đã biến thành vô số thi thể. Máu chảy thành sông, thi thể chồng chất như núi, cảnh tượng như thể tận thế. Phàm nhân không có cơ hội kêu khóc, Thiên Nhãn vương xà ở Thiên Bắc xa xôi cũng đã mất đi cơ hội gào thét. Cây gai xương trắng khổng lồ lúc này đã đâm xuyên qua thân rắn, nhắm đúng ngay vị trí bảy trượng của nó. Rắn có bảy tấc. Ở đây là nói loài rắn Yêu vật bình thường, vị trí cách đầu bảy tấc chính là chỗ chí mạng. Yêu linh đã biến thành vị trí bảy thước. Còn Cự Xà trình độ Đại yêu, thì cách đầu bảy trượng đó chính là chỗ chí mạng nhất! Đợi đến lúc Thiên Nhãn vương xà trườn dài ra hơn bảy trượng mới ra tay chính là một phần tính toán của Từ Ngôn. Thiên Nhãn vương xà đã hết sức lực, toàn thân đầy vết máu, mắt xà trở nên vô thần nhưng hận ý trong đó càng sâu nặng. Một chọi một mà nói, không có Đại yêu nào đấu lại được Từ Ngôn. Cho nên kết cục cuộc chiến này đã sớm được định đoạt. Chỉ cần vương xà hiện thân, tất nhận lấy phần thua! Dùng Giao nha đâm xuyên qua thân rắn, đóng thẳng dính xuống mặt đất, Từ Ngôn cầm theo trường đao Hổ Cốt trong tay đi tới trước mặt nó. Ánh mắt sau tấm mặt nạ đầy lạnh lẽo. Bốp! Trường đao dí sát thân rắn, Từ Ngôn lạnh giọng nói: "Nhận ta làm chủ thì sống, nếu không, chết!" Rống! Miệng rắn khẽ há, gầm nhẹ phẫn nộ. Thiên Nhãn vương xà lúc này vô cùng thê thảm, lưỡi rắn đã bị chém mất một nửa, thế nhưng hung tính Đại yêu khiến nó gần chết vẫn quyết không nhận Nhân tộc làm chủ. Rặc rặc! Một vết rách xuất hiện trên người con rắn, máu tươi bắn tung toé. "Ngươi chỉ có một cơ hội, sống hay là chết, là do ngươi chọn." Rống! Vết đao làm thương thế vương xà thêm trầm trọng hơn, vương xà đang hấp hối bùng lên hung lệ cuối cùng. Miệng lớn há to, táp tới Từ Ngôn. Bành! Hai tiếng trầm đục vang lên, Từ Ngôn không dùng dùng pháp bảo mà lấy hai tay bắt lấy răng của nó. Hai tay vận lực, cơ bắp nổi lên. Cọt kẹt..t..tttt, cọt kẹt..t..tttt! Hai răng nanh của con rắn đã bị Pháp bảo oanh kích nhiều lần, đã trở nên lỏng lẻo. Dưới sức lực của Từ Ngôn lại xuất hiện thêm một tràng cọt kẹt sắp đứt gãy. Thiên Nhãn vương xà đau đến mức kêu rên không ngừng. Kỳ thật loại chuyện nhổ răng rắn đầy nguy hiểm này là Từ Ngôn cố tình đấy. Nhổ răng Đại yêu khi nó còn đang khỏe e là không được, dù có lực lượng ngàn cân đi nữa thì hắn vẫn không cách nào đỡ nổi lực cắn giết của Đại yêu. Thừa dịp vương xà suy yếu, hắn mới mạo hiểm như vậy, làm vậy cũng để cho đại xà hoàn toàn khuất phục! Hàng phục Yêu vật dễ dàng, với tu vi hiện nay hắn cũng không khó để thu phục yêu linh. Thế nhưng Đại yêu quá hung hãn, trừ phi có lạc ấn Linh Hồn mới khiến nó cả đời này không cắn ngược lại được. Khắc hạ lạc ấn thì dễ, để thực sự khởi động mới khó, không chỉ có mạo hiểm lớn mà còn phải triệt để khuất phục Đại yêu mới được. Nếu không rất dễ có chuyện vừa khắc hạ lạc ấn Linh Hồn đã phải nhận lấy cắn trả chí mạng. Nếu như Đại yêu liều mạng từ bỏ tính mạng, trọng thương kẻ hạ lạc ấn xuống là điều hết sức dễ dàng. Muốn thuần phục Đại yêu, Từ Ngôn chỉ có cách dùng đến phương pháp xử lý sở trường nhất, đó chính là đánh! Đánh đến khi đối phương tâm phục khẩu phục! Không chỉ đánh cho đối phương sợ, mà hắn còn muốn nó cảm nhận được chủ nhân hắn rất mạnh mẽ. Cho nên Từ Ngôn mới vận dụng sức mạnh thân thể. Đến khi răng rắn sắp bị nhổ ra, Thiên Nhãn vương xà rốt cục mới triệt tiêu toàn bộ hung tính. Con đại yêu này mới gầm thấp, trong mắt hiện lên vẻ e ngại và khuất phục. Nhìn thấy Đại yêu này không còn chống cự nữa, Từ Ngôn mới buông tay, thoả mãn gật đầu. Hắn không lập tức vận dụng lạc ấn Linh Hồn ngay, mà cứng rắn nhắm ngay đầu nó, song quyền vung vẫy nện con rắn một trận ra trò. Hắn sợ Thiên Nhãn vương xà còn ẩn giấu bụng dạ, cho nên muốn đem đánh cho nó sợ hãi mới thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]