Dịch: Hoangtruc Biên: Spring_bird Thần Mộc hạp tuyệt không phải vùng đất hiền lành gì, cũng may có mai rùa bản thể của Xích Nguyên trong tay, Từ Ngôn không sợ đến lúc đó lão lại bội ước. Dù sao cũng chỉ là thi đấu với vài tu sĩ Hư Đan khác, chỉ cần Xích Nguyên không nảy sinh tâm tư khác, Từ Ngôn căn bản không để tâm. Hắn chỉ kiêng kị với các lộ Đại yêu Thiên Bắc mà thôi. Thần Mộc hạp không nằm trong Ngũ địa mà thuộc giải đất trung tâm Thiên Bắc. Đoàn người Quy Nguyên tông phi hành trọn vẹn hơn một tháng trời mới tới được biên giới Thần Mộc hạp. Từ xa nhìn lại, cả vùng đất như xuất hiện một đường rãnh to lớn, như thể bị thiên thần một đao chém ra, tạo thành một đường rãnh hẹp dài sâu hoắm. Phần cuối Thần Mộc hạp còn có một ngọn núi khổng lồ sừng sững cao vút tận mây xanh. Ngọn núi khổng lồ này rất đặc biệt, thẳng tắp từ trên xuống dưới như thể một chiếc thùng úp ngược giữa trời đất. Cây cỏ trên núi rất thưa thớt, còn có thể nhìn ra từng đường rạn nứt dọc ngang như thể ngọn núi này sắp tan vỡ tới nơi. Kỳ thật những vết rạn nứt kia không phải là dấu hiệu của chuyện ngọn núi sụp đổ. Mà vì ngọn núi này cấu thành từ những tảng đá lớn chồng chất lên nhau, những đường nứt chính là khe hở giữa các tảng đá lớn đấy. Núi Thạch Đầu, được xưng là Thánh Địa của Yêu tộc Thiên Bắc. Từ Ngôn có nghe qua một chút về truyền thuyết núi Thạch Đầu, biết được trên đó cấm tàn sát. Dù là Nhân tộc hay là Yêu tộc cũng không thể tranh đấu trên Thánh Địa. Còn về phần làm sao lại có quy củ cổ quái này thì hắn không biết tới, hơn nữa hầu như rất hiếm Yêu tộc Thiên Bắc nơi đây biết được. Hắn định hỏi Xích Nguyên vài câu, lại nghĩ phần lớn lời nói của tên này không đáng tin cậy, bèn bỏ đi tâm tư hỏi thăm lão. Vừa mới đến biên giới hạp cốc, sau lưng đoàn người chợt xuất hiện tràng âm thanh vù vù, càng lúc càng lớn. Từ Ngôn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảng bão cát từ bên kia kéo tới. Bên trong bão cát còn có một bóng đen cực lớn, tốc độ cực nhanh. "Tránh ra, để đám ong mật ngốc kia đi trước, tránh cho khỏi bị chúng chích." Xích Nguyên hiệu lệnh một tiếng, đám người Quy Nguyên tông nhao nhao tránh đi, nhường ra một lối vào đi xuống hạp cốc. Chốc lát sau, âm thanh vù vù càng trở nên đinh tai nhức óc. Một bầy ong lớn như thể một cơn bão cát xông vào Thần Mộc hạp. Yêu thú loại ong lớn nhỏ không đều nhìn đã đủ đáng sợ. Trong đó còn có một con ong to hơn hai trượng đập cánh vù vù bay vào trong hạp cốc, gió lốc cũng theo đó mà nổi lên, thổi xua đám đội ngũ Quy Nguyên tông ngã trái ngã phải. Thậm chí còn có rất nhiều đệ tử không đứng vững, nhao nhao té ngã khỏi pháp khí phi hành. Cũng may đoàn người Quy Nguyên tông nhường lối đi ngay trên cửa hạp cốc, cho nên cách mặt đất không cao, không ai bị thương cả. "Lão ô quy cũng rất có nhãn lực nha. Còn biết rõ phải nhường đường cho cường giả, ha ha ha ha!" Con ong to lớn kia bay vào hạp cốc, không quay đầu lại, phát ra tiếng cười nhạo. Uy áp Đại yêu không chút kiêng kị lan tràn ra. "Lão phu ghét nhất đám ong mật ù ù, chỉ muốn được thanh tĩnh mà thôi. Minh Phong chết dẫm kia, chúng ta sẽ gặp nhau trên đấu trường, đám Minh Phong hạp các ngươi chuẩn bị đi nhặt xác đi!" Xích Nguyên cũng không chịu thiệt, lớn tiếng mắng chửi lại. Tốc độ rùa tộc vốn đã chậm, cho nên càng nhìn không vừa mắt loại ong tộc bay tới bay lui với tốc độ cực nhanh thế kia. Cho nên Xích Nguyên nhường đường là chuyện có thể hiểu được. Năm vị Đại yêu chiếm cứ Ngũ địa có thực lực ngang bằng nhau, cho nên không có chuyện ai sợ ai cả. "Một đám ong mật chết dẫm, ngoại trừ hút mật ra thì biết làm cái rắm gì!" Chỉ vào đám ong tộc đã sớm bay mất hút, Xích Nguyên tức giận giơ chân mắng to. Đại yêu tranh cãi với nhau, đương nhiên không có kẻ nào dám xen vào. "Chúng ta đi! Đợi đến lúc đánh nhau, nhớ lưu ý chăm sóc đám đầu đất Minh Phong hạp kia cẩn thận vào!" Xích Nguyên tức giận mắng, mang theo đám người bay vào hạp cốc. Thần Mộc hạp hẹp dài, phi hành dưới đáy cốc nửa ngày, mọi người mới đến được một khu vực tương đối rộng rãi. Nơi này là trung tâm hạp cốc, vô cùng rộng rãi, từng tòa bệ đá san sát nhau đã được dựng sẵn. Nhìn xa trông như những bậc cầu thang đi thông lên phía trên hạp cốc. Bệ đá rất bình thường, nhưng mà cũng không nhỏ, chừng vài chục trượng. Muốn thủ vững vị trí ở một nơi lớn như vậy phỏng chừng cũng không dễ dàng. Thật ra, lên tới bậc đá rồi không chỉ phải đề phòng kẻ sau tấn công lên, mà còn phải tiếp tục chém giết đi lên bậc cao hơn nữa. Nhìn thấy bệ đá, Từ Ngôn đã biết nơi này chính là đấu trường chính thức, nhìn nơi này như thể nơi đấu thú, có điều lại đổi thành Nhân tộc ra trận. Chỉ sợ sau trận chiến này, tu sĩ còn sống sót có lẽ mười phần không được một phần. Ở một bên khác của bệ đá còn có một gốc cây lớn. Cây lớn uốn lượn có hình thù vặn xoắn, cao tới trăm trượng, không có lá cây, mà chỉ có từng cái rễ cây vặn vẹo quấn chặt lấy nhau. Trên một khúc rễ cây cao nhất còn có mười tám quả cây có màu xanh, nhìn qua như thể những hồ lô nhỏ. Trong đó còn có một quả hồ lô toàn thân có màu tím nổi bật. "Cực phẩm Duyên Thọ đan!" Trong lòng hắn thầm kinh hô một tiếng, ánh mắt chợt lạnh xuống. Quả nhiên lão già Xích Nguyên toan tính không ít. Để Quỷ Diện hắn hỗ trợ, không tiếc dùng mai rùa bản thể thế chấp, hóa ra chính là vì muốn thắng được quả cực phẩm Linh Lung quả trân quý này. Lúc trước hắn cũng đã hoài nghi chuyện Xích Nguyên có toan tính riêng rồi. Từ Ngôn đưa mắt nhìn Linh Lung quả, rồi quét mắt nhìn xuống dưới gốc cây, lúc này đã có rất nhiều người tụ tập dưới đó. Một đám Yêu linh hình thái khác nhau đang đứng đầy bên ngoài cự mộc, riêng phạm vi gần sát gốc đã được tận lực chừa trống không. Về phần Yêu vật, cơ bản không có ở đây mà nghỉ lại ở phần sát rìa phía xa. Phía ngoài gốc cây là hơn mười kẻ đang đứng, có nam có nữ, có trẻ có già, có kẻ chuyện trò vui vẻ, cũng có kẻ nhắm mắt không nói gì. Tất nhiên, chỉ có thân phận Đại yêu mới có tư cách đứng dưới tàng cây đó. Trong đó mấy người mà Từ Ngôn liếc mặt đã nhận ra. Có cả Đại yêu Thương Mộc của Thương Hổ lâm và Đại yêu Quỷ Nhãn của Quỷ Nhãn tông trong nhóm, còn có cả Kim lão đại của Ma Huyết quật nữa. Có cường địch bên cạnh, Từ Ngôn lập tức trở nên cẩn thận, nhưng lại không biểu hiện ra bất cứ khác thường gì. Hắn vẫn luôn đi sau lưng Hải Đại Kiềm, đứng ở một nơi xa xa chờ đợi. Còn Xích Nguyên thì đã bước tới dưới tàng cây. "Tốc độ Lão ô quy ngươi quả thật chậm chạp. Nghe nói Quy Nguyên tông bị Quỷ Diện giết mất mười mấy thành chủ. Quả nhiên tông chủ lão quá không có tâm thái tranh giành mà, ngay cả một tên Hư Đan Nhân tộc mà còn không giết chết được. Có muốn Minh Phong hạp chúng ta giúp đỡ Quy Nguyên tông các ngươi lần này không? Hặc hặc." Nam tử cao gầy có khẩu khí lớn kia chính là Đại yêu Minh Phong mà bọn họ vừa mới chạm mặt cách đây không lâu. "Gần đây thiên tượng không được tốt, hoa cỏ héo rũ không ít. Minh Phong hạp các ngươi còn mật để hút nữa hay không? Tốt nhất nên lo lắng vấn đề của mình đi đã." Xích Nguyên hừ một tiếng, mỉa mai đáp lời. Lão cũng không sợ Minh Phong, hơn nữa thời điểm Đại yêu tụ tập thế này sẽ không có kẻ nào thực sự muốn đánh nhau cả. Dù sao phân phối Linh Lung quả mới là mấu chốt, tranh cãi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. "Minh Phong, giao Hổ hồn Thương Lực ra đây." Lúc này Thương Mộc đã bước ra một bước, tới gần Minh Phong, quát khẽ. Bên kia, lão già Quỷ Nhãn cũng đưa ánh mắt đầy bất thiện nhìn sang. "Hổ vương Thương Lực? Gã làm sao hả? Thương Hổ lâm các ngươi tranh giành Hổ vương, liên quan gì tới Minh Phong hạp chúng ta?" Minh Phong không chút sợ hãi, cười lạnh một tiếng. "Bớt giả bộ hồ đồ trước mặt lão phu đi. Hổ hồn Thương Lực đã trốn vào Minh Phong hạp. Ngươi còn dám đóng cửa tổ ong ngăn cản lão phu. Nếu không phải Thương Hổ lâm còn chút chuyện vặt, lão phu chắc chắn đã cắn nát tổ ong của ngươi." Thương Mộc lạnh lẽo nói, ánh mắt đỏ bừng. Tuy rằng nhục thân Thương Lực, đại địch của lão đã bị giết, thế nhưng Hổ hồn lại chạy vào sâu bên trong tổ ong Minh Phong hạp. Rõ ràng là Minh Phong muốn che chở Thương Lực. Lần này gặp mặt, món nợ này sao lão không tính toán được? "Hổ vương nói có lý, phản đồ của Thương Hổ lâm cũng là đại địch của Quỷ Nhãn tông ta, ngươi tốt nhất nên giao ra đây." Quỷ Nhãn ở một bên cũng mở miệng nói. "Hóa ra Thương Hổ lâm đã liên thủ với Quỷ Nhãn tông. Khó trách... Hai vị tu luyện đã nhiều năm, một khi liên thủ thì Ngũ địa này có ai là đối thủ của các ngươi đây? Ta rất sợ hãi đây này." Minh Phong miệng nói sợ hãi, thế nhưng sắc mặt tỉnh như không có gì, không chỉ không sợ mà có hiện lên một tia cười nhạo. "Một con hổ già nua, lại thêm một con thằn lằn vô dụng mà thôi, có gì mà đáng sợ? Minh huynh, ngươi đang nói chuyện đùa sao? Khà khà!" Tiếng cười khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến. Một kẻ mập lùn từ trên trời đáp xuống, thu bốn mảng cánh bằng thịt lại, ưỡn bụng đi lên phía trước, nói: "Quỷ Nhãn, ta xem hay là ngươi nên đầu nhập vào Linh Bức động ta thì hơn, tránh phải ngày ngày giả dạng làm dơi nữa. Người biết rõ thì biết ngươi là thằn lằn, kẻ nào mà không biết còn cho rằng Linh Bức động chúng ta xuất hiện tạp chủng ấy chứ, hặc hặc!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]