Chương trước
Chương sau
Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
"Sư phụ, con truyền bộ Ích Vân thức cho người khác rồi, người không tức giận đấy chứ!"
Giữa không trung, Từ Ngôn chân đạp Giao Nha, nhếch miệng lẩm bẩm: "Dù sao người cũng không nói không được phép truyền ra ngoài, thậm chí tên Ích Vân thức còn không nói ra, chắc cũng không mấy người tu luyện đâu."
"Coi như để lại thêm chút ít hi vọng cho Thiên Bắc này..."
Tiếng thở dài khe khẽ nhanh chóng bị gió thổi tản ra. Pháp bảo nhanh như chớp vọt đi, biến mất nơi phần cuối chân trời.
Ích Vân thức chỉ là một bộ công pháp dùng để cường thân kiện thể. Nếu là ngộ tính tốt, có lẽ có thể mượn nhờ nó phá tan Lục mạch. Đến cả sư huynh và Hồng Nguyệt đều không thể tập luyện Ích Vân quyết, cho nên Từ Ngôn cũng sẽ không dễ truyền ra cho người ngoài.
Không phải hắn keo kiệt, mà là loại tâm pháp Ích Vân quyết này như thể cả thiên hạ này chỉ có hắn mới tu luyện được.
Ích Vân quyết chỉ có thể tổn thương đến kinh mạch, truyền cho người khác chính là hại người mà thôi.
Một ngày sau, đến khi cách núi Quy Nguyên còn chừng ngàn dặm, Từ Ngôn mới đáp pháp bảo xuống.
Tốc độ của Pháp bảo nhanh hơn pháp khí nhiều, toàn lực khống chế có thể nhanh gấp đôi tốc độ Sơn Hà đồ. Đương nhiên vì vậy nên cũng vô cùng hao phí linh khí, với tu vi hiện tại của Từ Ngôn chỉ có thể khống chế cực hạn cũng chỉ một hai ngày, không thể khống chế pháp bảo trường kỳ mà đi được.
Thu hồi pháp bảo, hắn phóng xuất Thiên Cơ phủ ra, khôi phục một phen. Lúc đang chuẩn bị rời khỏi phủ đệ tiếp tục trở về Quy Nguyên tông, hắn chợt nhớ đám cua gần như đã gặm hết mai rùa rồi, cho nên mới móc thêm một mớ mai rùa nữa đi vào hậu hoa viên.
Vừa tới hoa viên, một con cua xanh lập tức giơ càng cua lên diễu võ dương oai, bò ngang tới, vây quanh chủ nhân, đồng thời miệng không ngừng phì phò ra bong bóng.
Cua không biết nói chuyện. Con của Tiểu Thanh này đang biểu đạt hưng phấn chuyện mình lại to lớn hơn một phần rồi.
Từ Ngôn dùng tâm niệm cảm giác một phen, không biết làm thế nào đành cười bảo: "Mới to bấy nhiêu thì có gì để khoe khoang, đợi ngươi to như Hải Đại Kiềm đi thì còn nói."
Tiểu Thanh không nghe hiểu được câu cười mắng kia, vẫn cao hứng bừng bừng khoe khoang uy phong Cua vương của mình trong hậu hoa viên. Thế nhưng ánh mắt Từ Ngôn lại chợt khẽ động.
Nhớ tới Hải Đại Kiềm, Từ Ngôn bèn lấy ra hai quả cây nặng trịch.
Vừa lấy ra Thiên Trọng quả, Tiểu Thanh dưới chân không đi vòng vòng nữa, cũng không thổi bong bóng nữa mà chỉ trừng trừng hai mắt nhỏ nhìn vào trái cây trong tay chủ nhân mình, bộ dáng đầy kích động.
Hắn đưa tay ném Thiên Trọng quả ra, Tiểu Thanh nhanh chóng chộp lấy, sau đó rắc rắc nhai liên hồi.
Không lâu sau khi Thiên Trọng quả vào bụng, xác cua Tiểu Thanh vậy mà xuất hiện một tầng sáng xanh thẫm, mơ hồ còn tản ra một khí tức băng hàn.
Ánh sáng xanh lập loè một hồi lâu mới nhạt đi, Tiểu Thanh vốn chỉ lớn bằng cái cối xay lại tăng kích thước thêm một chút. Mà xác cua lúc này cũng trở nên xanh thăm thẳm như một đầm nước vậy.
"Quả nhiên khẩu vị Cua tộc đều giống nhau."
Từ Ngôn gật đầu tự nói. Nếu như Thiên Trọng quả có thể giúp cho cua nhỏ phát triển thêm, thì chuyến này hắn càng phải đi qua núi Đà Phong rồi.
Trở lại Quy Nguyên tông, Từ Ngôn lại thu một lượng lớn linh khí trong linh nhãn, rồi chộp Hải Đại Kiềm tới, đi ra khỏi tông môn.
"Còn có một năm nữa là đến cuộc chiến Thần Mộc hạp rồi, lúc đó đừng có trễ nải thời gian."
Biết được Quỷ Diện trở về, Xích Nguyên đích thân đến dặn dò một câu. Về phần Từ Ngôn tu luyện ở trong tông môn hay đi ra ngoài lão cũng không để ý. Có điều lần này Xích Nguyên có chút nghi hoặc.
"Làm sao hắn vừa mới về đến, linh khí bên trong linh nhãn như ít đi một chút?"
Nghĩ mãi không hiểu, Xích Nguyên quyết định ở lại gần linh nhãn luôn. Có lão ở hang bảo tàng này, sẽ tránh được chuyện Quỷ Diện không biết dùng cách thức gì trộm mất linh khí đi nữa.
Trên Sơn Hà đồ, Hải Đại Kiềm hãi hùng khiếp vía nhỏ giọng hỏi: "Trưởng lão đại nhân, chúng ta đang đi đâu a?"
"Đi diệt núi Đà Phong." Từ Ngôn cười lạnh nói: "Gần nhất khẩu vị không tốt, ăn nhiều hải sản rồi, nay muốn nếm thử mùi vị lạc đà."
"Đi núi Đà Phong ăn lạc đà, hay làm mồi cho lạc đà ăn đây..." Hải Đại Kiềm co rụt cổ lại.
Tên Mao Đà kia rất có khả năng đã trở thành Đại yêu. Từ Ngôn không sợ Đại yêu nhưng Hải Đại Kiềm gã sợ a.
"Mao Đà không dễ chọc a. Đám lạc đà cứng đầu kia tuy nhìn thì ngu ngốc đấy, nhưng một khi nổi giận thì còn lợi hại hơn cả hổ. Một cước to bằng cái chén kia có thể đạp nát cả một tảng đá lớn, chưa kể cái hàm răng cửa của chúng, cắn một cái đủ đau đớn a."
"Ngươi bị Mao Đà cắn qua rồi?" Nghe Hải Đại Kiềm phàn nàn, Từ Ngôn hiếu kỳ hỏi.
"Chuyện đã nhiều năm trước, không đề cập đến nữa." Hải Đại Kiềm thở dài, quyệt miệng khoát khoát tay, nhất thời quên mất mình đang nói chuyện với ai.
"Răng ta cũng không tệ a." Từ Ngôn lạnh như băng nói một câu, Hải Đại Kiềm nghe được khẽ khẽ run rẩy.
"Còn không phải do Thiên Trọng quả gây họa hay sao? Năm đó ta muốn ăn trộm chút trái cây trên núi Đà Phong, bị tên Mao Đà kia phát hiện, không đánh lại được gã."
Hải Đại Kiềm đau khổ nói: "Trưởng lão đại nhân, tốt nhất là chúng ta không nên đi a. Nếu không ngài tự mình đi đi, ta dẫn đường thôi được không?"
"Đến đó ngươi có thể rời đi." Từ Ngôn hừ một tiếng, nói: "Vốn cũng định để ngươi dẫn đường thôi."
"Phía đông, đi phía đông là đường ngắn nhất rồi. Ta biết đường, nhắm mắt cũng mò ra được."
Nghe người ta nói chỉ để gã dẫn đường, Hải Đại Kiềm lập tức phấn chấn, tận lực chỉ phương hướng đi đường.
Tốc độ Sơn Hà đồ không nhanh bằng pháp bảo, phải mất mấy ngày nữa thì hai người mới tới được phạm vi núi Đà Phong.
Núi Đà Phong quả nhiên là một bộ bướu lạc đà. Hai ngọn núi xấp xỉ dính liền nhau, nhìn từ xa giống hệt cái bướu trên lưng lạc đà. Chẳng qua chung quanh núi Đà Phong hết sức kỳ quái, trong phạm vi trăm dặm hầu như không có chút màu xanh lá. Trước mắt là một màu xám trắng như thể vừa trải qua thiên tai, không có lấy một ngọn cỏ, chỉ lác đác vài gốc cây khô. Nói tóm lại là một cảnh sắc trụi lủi, vô cùng hoang vu.
"Nơi đây từng có phát sinh đánh nhau sao?" Từ Ngôn nhìn ngọn núi xa xa hòa cùng mặt đất nứt nẻ, nhíu mày hỏi.
"Không có, núi Đà Phong vẫn luôn thế này. Đám lạc đà ngu xuẩn kia thích ăn cỏ cây kia mà, cũng không học hỏi đám thỏ, ăn sạch cả cỏ cây gần ngay cửa nhà mình. Người ta bảo thỏ không ăn cỏ gần hang đấy."
Hải Đại Kiềm vừa nhắc tới nhất tộc Mao Đà là tỏ ra vẻ vô cùng xem thường, như thể đám cua bọn chúng thông minh hơn đám lạc đà kia nhiều.
"Trưởng lão đại nhân, không có việc gì nữa, thuộc hạ xin cáo từ."
Hải Đại Kiềm nhìn trộm qua Từ Ngôn, chuẩn bị co cẳng bỏ chạy.
"Đào cái hang đã."
Từ Ngôn chỉ chỉ dưới chân, nói: "Bắt đầu đào từ đây, đến chân núi Đà Phong đi. Đào sâu một chút, tránh chớ kinh động mấy kẻ trong núi Đà Phong."
"Đào hang là sở trường nhà chuột, ta là cua tộc nha, không phải chuột tộc."
Hải Đại Kiềm nghe xong câu đào hang, lập tức kháng nghị. Đáng tiếc, lần kháng nghị này của gã nhanh chóng bị Từ Ngôn dùng bạo lực trấn áp. Vì vậy Hải Đại Kiềm mặt mũi bầm dập không dám nói nhiều, hiện ra yêu thân vung vẩy lấy một càng còn sót lại ra sức đào đất.
Khi đến cách núi Đà Phong chừng trăm dặm, Từ Ngôn không đi nữa mà chỉ ra lệnh cho Hải Đại Kiềm đào hang mà thôi. Dù sao rễ cây Thất Tinh đằng chôn sâu ở lòng đất, nếu đó là Thiên Trọng mộc thì cứ nắm phần tài liệu này trong tay trước đã rồi tính sau.
Dù sao núi Đà Phong còn có một Đại yêu kia mà, hắn không cần phải gấp gáp đối phó với đám Mao Đà kia làm gì, tốt nhất cứ chiếm một phần lợi ích vào tay đã.
Cách hơn trăm dặm thế này Đại yêu sẽ không cảm giác đến được. Từ Ngôn còn bố trí một ảo trận đơn giản ngay bên ngoài, ẩn cửa động đi. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống ngay bên ngoài động.
Hắn không cần phải gấp gáp, dù sao còn có một tên cu li đào hang kia mà.
Mất ba ngày, Hải Đại Kiềm mệt mỏi đến chửi ầm cả lên. Đáng tiếc gã cũng chỉ chửi thầm trong lòng mà thôi. Đào mất ba ngày, cuối cùng gã cùng đào xong một đường hầm dài trăm dặm dưới lòng đất kéo dài tới chân núi. Có điều gã cũng bị giày vò đến mệt mỏi.
"Đào xong nơi này rồi, lần sau ta không bao giờ đào hang nữa..." Hải Đại Kiềm hiện ra thân người, chật vật không chịu nổi thở hổn hển.
"Đúng vậy, Hải trưởng lão vất vả rồi, ngươi có thể trở về..." Chẳng biết Từ Ngôn đã đến phần cuối hang này từ lúc nào. Hắn nhìn nhìn lòng núi trước mặt, thoả mãn gật đầu, buông tha Hải Đại Kiềm.
Nghe xong có thể rời đi, Hải Đại Kiềm không nói hai lời quay đầu bỏ chạy. Không bao lâu sau, gã đã ra khỏi hang động. Đến khi cách xa Từ Ngôn mấy trăm dặm, vị trưởng lão Yêu tộc hô phong hoán vũ tại Quy Nguyên tông này mới chửi ầm lên.
"Ăn lạc đà đúng không? Đừng để răng cỏ rụng hết! Có lẽ tên Mao Đà kia đã thành Đại yêu rồi, để xem các ngươi ai ăn ai?"
Nghĩ tới hai gia hỏa mình ghét nhất đang chém giết lẫn nhau, Hải Đại Kiềm chợt cảm thấy cao hứng. Gã bắt đầu cầu nguyện tốt nhất cho Quỷ Diện và Mao Đà nên đồng quy vu tận với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.