Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Hoangtruc
Quán rượu nhỏ căn cứ bí mật của Trảm Yêu Minh lần này có bốn Hư Đan tề tụ là vì thu nhận một người mới, cũng chính là người ít nói tên Kiều Tùng kia.
Trảm Yêu Minh có quy củ của mình, mỗi lần thu nạp cường giả Hư Đan thì Minh chủ phải có mặt. Cho nên lần tụ họp nơi tửu quán nhỏ này mới bị Từ Ngôn đúng lúc bắt gặp.
Nói chuyện với nhau một lúc, Từ Ngôn đã được biết Trảm Yêu Minh không chỉ có Minh chủ mà còn có nguyên lão và trưởng lão. Tô Tễ Vân, Chương Cảnh Sơn cùng Tề Dương Bình đều là nguyên lão cả. Muốn trở thành nguyên lão ở Trảm Yêu Minh không chỉ có lai lịch lâu năm mà còn dựa vào số lượng Yêu linh bị chém giết mà thành. Chỉ cần chém giết ba Yêu linh hóa hình trở lên thì sẽ trở thành nguyên lão. Nếu như hiện tại Từ Ngôn gia nhập Trảm Yêu Minh, lại chém giết thêm một Yêu linh hóa hình tức thì sẽ có thân phận nguyên lão.
Kỳ thật Từ Ngôn không có hứng thú gia nhập vào Trảm Yêu Minh, nếu như không phải biết chuyện Mập Cửu đã từng để lại một kiện pháp bảo ở Thiên Bắc thì e là hắn đã sớm rời đi rồi.
Trong quá trình đàm luận, Từ Ngôn còn tranh thủ nghe ngóng. Một khi đề cập đến chân tướng pháp bảo, Phí Minh Viễn cũng chỉ mơ hồ nói qua, rằng pháp bảo thập phần đặc biệt, Hư Đan không nắm được. Nếu như nguyên lão Trảm Yêu Minh không lấy được không biết sẽ thuộc về tay ai đây?
Không bao lâu tiệc rượu đã được sửa soạn xong xuôi, Tiểu Linh Đang còn bưng lên một vò rượu thơm nức mũi. Có điều Từ Ngôn lại đứng dậy cáo từ.
"Có chút việc gấp còn chưa xử lý thỏa đáng. Chư vị, lần sau chúng ta có cơ hội sẽ tụ họp."
Từ Ngôn ôm quyền, không để ý đám người Phí Minh Viễn giữ lại mà rời khỏi tửu quán.
Kỳ thật hắn sớm muốn đi rồi, cũng không phải không để ý đến đám người Trảm Yêu Minh mà ngửi ra được một tia bất thường.
Kiều Tùng kia, có cổ quái!
Từ lúc thấy đối phương theo nguyên lão khác đi vào đại sảnh, người khác nhìn thấy Từ Ngôn chỉ khẽ giật mình, trong ánh mắt còn mang theo một tia mừng rỡ. Bởi vì toàn bộ bọn hắn đều nhìn thấy qua bức họa Từ Ngôn. Duy chỉ có Kiều Tùng này nhìn Từ Ngôn, trong mắt không chỉ có giật mình mà còn hiện một tia kiêng kị mờ mịt, như thể có chút e ngại.
Lần đầu tiên Từ Ngôn gặp Kiều Tùng, hơn nữa ngoại trừ đám tu sĩ Trúc Cơ Thường Tân ở Thiên Bắc ra, hắn chưa từng tiếp xúc với tu sĩ Hư Đan qua. Nếu đã biết đến bức họa hắn thì không thể nào có vẻ kiêng kị được.
Còn nếu nói tu sĩ Hư Đan gặp mình, thì chỉ có gặp được ở phủ thành chủ thành Trường Nhạc. Là người vừa tới đã nhanh chóng rút đi!
Lúc đánh chết Ngưu Trường Nhạc, có người vừa định đi vào đại môn đã vội vàng thối lui. Từ Ngôn đuổi theo ngưu hồn nên không có thời gian để ý tới gia hỏa rút đi kia. Hôm nay xem ra, Kiều Tùng đối diện rất có thể là kẻ đã nhìn thấy hắn đánh chết Ngưu Trường Nhạc. Bởi vì theo như Phí Minh Viễn nói, Kiều Tùng là đến từ Quy Nguyên tông.
Từ Ngôn phỏng đoán Trảm Yêu Minh có khả năng xuất hiện phản đồ. Đi tới cửa, bước chân của hắn ngừng lại.
Người ta đã nhiệt tình chiêu đãi, cứ đi như vậy Từ Ngôn cảm thấy có chút ích kỷ. Vì vậy hắn thở dài, đưa lưng mọi người nói: "Phí lão, tại hạ có một lời khuyên. Chớ quá mức tín nhiệm người, nếu không Trảm Yêu Minh các ngươi sẽ phải thua thiệt đấy."
Cho ra manh mối đủ rõ ràng, nếu như đầu óc Phí Minh Viễn còn minh mẫn có lẽ liên tưởng được là đang nói tới ai.
Quả nhiên, Từ Ngôn không ăn mà bỏ đi, Phí Minh Viễn không để ý. Thế nhưng nghe xong câu này, ánh mắt lão lập tức lạnh lẽo, nhìn thẳng về phía Kiều Tùng.
"Kiều đạo hữu..."
Vèo!
Một câu này của Phí Minh Viễn còn chưa nói xong, Từ Ngôn đang định đẩy đẩy cửa bước ra đã nhanh chóng nhảy lùi về phía sau. Đại môn trước mặt đồng thời nổ tung, mảnh gỗ vụn tung tóe.
Một tiếng cười lạnh từ ngoài cửa truyền đến.
"Trảm Yêu Minh các ngươi thật đúng là âm hồn bất tán, lại dám lộ diện ở thành Ngũ Địa. Nếu như đã đến đây, thì tất cả lưu lại đi!"
Trong tiếng bước chân rầm rập, một tráng hán thân cao hơn hai trượng nhanh chóng xông vào. Người này mặc một thân trọng giáp màu xanh, cầm theo hai thanh cự chùy to như hai cái vạc nước. Cự chùy được đeo chéo phía sau lưng, nhìn qua đằng đằng sát khí.
Từ Ngôn thối lui đến một góc trong phòng, sắc mặt thanh lãnh. Hắn nhìn ra Kiều Tùng không đúng, lại không nghĩ truy binh nhanh chóng xuất hiện như vậy, hiện muốn đi đã không kịp rồi.
"Quy Nguyên tông, Hải Đại Kiềm!"
Phí Minh Viễn quát khẽ một tiếng, đưa tay xuất trường kiếm ra.
Người tới rất nổi danh, là trưởng lão Quy Nguyên tông, không nói có tính tình bạo ngược mà còn có tu vi thâm hậu, Hư Đan bình thường căn bản không phải là đối thủ.
Không chỉ có tráng hán kia xông vào, đi theo phía sau gã còn có vài người nữa, tất cả đều là trưởng lão Quy Nguyên tông. Không chỉ có trưởng lão mặc áo giáp quái dị mà còn có phó trưởng lão Hư Đan đi cùng.
Tửu quán vốn cũng không lớn, thân hình Hải Đại Kiềm quá mức to lớn, vừa vào đã tông bay cả khung cửa, một bước đạp xuống khiến cả quán rung lắc.
"Lão gia hỏa, ba năm trước không giết chết ngươi, không nghĩ tới ngươi còn dám tới thành Ngũ Địa này. Ta xem lần này các ngươi làm sao thoát thân!"
Một tiếng ầm vang lên, Hải Đại Kiềm vung cự chùy trực tiếp nện sụp một mảng trần nhà. Ánh mặt trời chiếu xuống chói lòa, có thể từ đó nhìn thấy không trung còn có vài chục con quái điểu xoay quanh bên trên. Trong đó có hai con Yêu linh, còn lại đều là Yêu vật.
"Kiều Tùng!"
Lúc này Phí Minh Viễn vừa sợ vừa hận, quay mặt nhìn thẳng vào Kiều Tùng quát lên: "Là ngươi đưa đám trưởng lão Quy Nguyên tông này tới?"
"Có liên quan gì tới ta?" Lúc này Kiều Tùng đã không câu nệ như trước, chỉ vào Từ Ngôn đứng bên kia, đầy chính khí quát: "Hắn mới là gian tế của Quy Nguyên tông, cường địch là hắn đưa tới!"
Không đợi giao thủ với địch nhân, bên trong Trảm Yêu Minh đã loạn cả lên. Lúc này thân hình Phí Minh Viễn nhanh chóng thối lui, đưa tay đánh bay cửa sổ, che chở cho mọi người chạy ra sau đại viện. Hải Đại Kiềm cũng vừa vặn mang đám người này xông tới.
Biết rõ lúc này không phải lúc truy cứu, ánh mắt Phí Minh Viễn phức tạp mắt nhìn Từ Ngôn, chuẩn bị sẵn sàng tử chiến.
"Ta giết qua hai vị thành chủ, ai là gian tế thì có ngu mấy cũng nhìn ra được." Từ Ngôn đưa mắt nhìn quái điểu trên không, lạnh lẽo quát khẽ: "Trước diệt trừ nội gian đã, nếu không rất khó bỏ chạy!"
Từ Ngôn từng giết qua hai thành chủ, hôm nay còn bị Quy Nguyên tông truy nã kia kìa. Hắn vừa nói xong, Phí Minh Viễn lập tức nhẹ gật đầu, ánh mắt thoáng thay đổi nhìn qua đám trưởng lão Trảm Yêu Minh khác, muốn ra tay diệt trừ Kiều Tùng trước.
"Nội đấu? Hặc hặc thú vị."
Hải Đại Kiềm vung mạnh cự chùy, vừa nhìn về phía Từ Ngôn, ánh mắt cổ quái nói: "Tiểu tử, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành không tệ, đợi trở lại Quy Nguyên tông, vị trí phó trưởng lão sẽ không chạy khỏi tay ngươi đâu. Giết chết năm tên Hư Đan Trảm Yêu Minh đủ để san bằng chuyện giết hại hai vị thành chủ được rồi."
Từ Ngôn vừa muốn xuất thủ, lúc này bị lời Hải Đại Kiềm nói mà cả kinh ngây người. Yêu linh có thần trí không tính kỳ lạ quý hiếm, nhưng lần đầu tiên hắn thấy được kẻ còn có thể châm ngòi ly gián thế này.
Quả thật là thành tinh mà...
Thầm mắng một tiếng, không để Từ Ngôn mở miệng, vị Bình thúc kia kêu lên một tiếng kì quái.
"Hóa ra ngươi mới là gian tế! Ta giết ngươi!"
Không chỉ có Bình thúc cho rằng Từ Ngôn là gian tế, Phí Minh Viễn cũng đang do dự. Tô Tễ Vân oai hùng cũng chau hàng mày lá liễu, ánh mắt phẫn nộ, sắc mặt Tiểu Linh Đang tức thì tái nhợt, khuôn mặt thất vọng.
Từ Ngôn khẽ động, tránh đi Bình thúc, đánh thẳng tới Hải Đại Kiềm. Trường Phong kiếm bỗng nhiên ra tay.
Lúc này có giải thích cũng vô dụng, càng trì hoãn thì truy binh tụ tập lại càng nhiều. Nơi đây không phải dã ngoại hoang vu mà là thành Ngũ Địa Yêu vật khắp nơi đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.