Dịch giả: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
"Ngươi là ai?"
Từ Ngôn quát hỏi lần thứ hai, thanh âm càng trở nên lạnh lùng. Khâu Hàn Lễ cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua phía xa xa. Lão chỉ thấy được một gốc cây cổ thụ khét lẹt, không nhìn thấy nữ hài đang trốn phía sau cây.
"Ta là ai?"
Miệng của nữ hài như thể không mở ra, ánh mắt cũng không nháy nhưng vẫn suy nghĩ thầm trong lòng, rồi lại không nghĩ ra rốt cuộc mình là ai?
Nếu như không biết mình là ai, vậy mình là một gốc cây đi vậy...
Đúng, làm một gốc cây đi!
Nghĩ tới đây, nữ hài gỗ cao hứng, nhìn qua báo hồn lơ lửng lên trước mặt khẽ gật đầu. Thế rồi nàng biến mất không còn gì nữa.
"Nàng có thể nhìn thấy báo hồn?"
Đối phương biến mất, Từ Ngôn không khỏi nghi ngờ tự hỏi.
"Ngươi nói ai vậy?" Khâu Hàn Lễ yếu ớt hỏi.
"Một người bằng gỗ, Khâu trưởng lão có biết đó là cái gì hay không?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.
"Mộc Linh, không phải kỳ lạ quý hiếm gì. Mau giúp lão phu lấy túi trữ vật ra, bị cấn bên dưới rồi." Khâu Hàn Lễ cố gắng muốn lật người, thế nhưng miệng vết thương bị rách ra đau đớn khiến lão phải hít hà không thôi.
Từ Ngôn vội vàng giúp đỡ đối phương rút túi trữ vật ra. Khâu Hàn Lễ lấy từ trong đó vài viên đan dược nuốt xuống. Rồi sau đó lão ngồi xếp bằng không nói gì.
Khâu Hàn Lễ đang chữa thương, Từ Ngôn quan sát bốn phía một phen. Hắn không còn nhìn thấy nữ hài bằng gỗ nữa, vì vậy bèn tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1100039/quyen-4-chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.