Dịch: Hoangtruc Vợ chồng Từ Trạch đàm luận với Từ Ngôn một lúc lâu, ba người trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Đừng nhìn Từ Trạch lão luyện, thế nhưng lại không ỷ mình là trưởng lão mà kiêu ngạo, Từ Ngôn lại càng không cần phải nói, cùng với cặp vợ chồng này chưa nói chuyện đã như quen thân, trước kia đã có hảo cảm sẵn. Từ Ngôn đã đến đây cầu Trú Nhan đan, nên lúc này Lâm Tiểu Nhu mới lấy một bình sứ nhỏ ra, nói: "Hiện nay Trú Nhan đan rất khó luyện chế, có lẽ Trú Nhan đan này là viên đan dược cuối cùng của Kim Tiền tông. Như Từ trưởng lão nói, bán giá gốc cho ngươi là được rồi, còn về phần vị bằng hữu kia có lẽ cũng không vội cần ngay đâu." Sao Từ Ngôn có thể không biết hảo ý của Lâm Tiểu Nhu, hắn nhận lấy đan dược rồi nói cảm tạ. Sau khi lên tiếng hỏi, biết được Trú Nhan đan có giá một ngàn năm trăm linh thạch, Từ Ngôn bèn trực tiếp lấy ra hai ngàn linh thạch. Lâm Tiểu Nhu ngại ngùng không lấy, Từ Trạch lại tóm cả vào, còn đếm tới đếm lui, miệng trách móc bán lỗ vốn rồi. Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu, một người là cao thủ luyện khí, còn người kia luyện đan, tất nhiên không thiếu vài trăm linh thạch. Từ Ngôn biết là đối phương cố ý đùa giỡn, cũng không phá hỏng bầu không khí mà còn vạch cả túi trữ vật ra cho Từ Trạch kiểm tra, nhìn xem mình có đúng là kẻ bần cùng hay không khiến Lâm Tiểu Nhu bên kia cười ngặt nghẽo không thôi. Từ Ngôn làm sao không hiểu chuyện có thêm bằng hữu sẽ tốt hơn, cho nên hắn cũng vào hùa vui đùa một phen. Linh trà đã cạn ấm, Từ Trạch bèn vung tay áo phân phó môn hạ đệ tử bưng thức ăn cùng rượu ngon tới. Dù sao cũng không thể lấy không năm trăm linh thạch kia, cũng nên mở tiệc chiêu đãi vị chân truyền Thái Thượng này cho ra trò mới được. Trong bữa tiệc, Từ Ngôn có chút tò mò với chuyện luyện chế Trú Nhan Đan, không khỏi mở miệng hỏi: "Lâm trưởng lão thân là đại gia đan đạo, chẳng lẽ luyện chế ra Trú Nhan Đan cũng gặp khó khăn sao?" "Trú Nhan đan khó luyện, chỉ có một nguyên nhân, là Thiên Diện hoa quá ít." Lâm Tiểu Nhu khẽ cười nói: "Thiên Diện hoa là một loại kỳ hoa, mỗi cây chỉ nở một đóa, một đóa hoa có rất nhiều cánh nhỏ, đếm kỹ sẽ chừng một ngàn cánh, là linh thảo chủ yếu để luyện chế ra Trú Nhan đan. Một đóa Thiên Diện hoa chỉ có thể luyện chế ra một hạt Trú Nhan đan." "Thiên Diện hoa không dễ tìm a, lục cả Thiên Nam này có lẽ không tìm được mấy đóa." Từ Trạch bên kia chen miệng vào nói: "Muốn có Thiên Diện hoa, đợi Ma La động mở ra là được. Nếu không ngươi cứ giữ hạt Trú Nhan đan kia lại, nhất định càng ngày càng quý." "Từ lần bí cảnh mở ra đến nay, có lẽ cũng mấy chục năm rồi." Nhắc đến Ma La động, Lâm Tiểu Nhu chợt cảm khái. "Cũng gần sáu mươi năm rồi, có lẽ vài năm nữa lại mở ra." Từ Trạch gật đầu nói. Nghe hai người đề cập đến Thiên Diện hoa rồi lại chuyển sang Ma La động khiến Từ Ngôn không hiểu ra sao cả, vừa gặm càng cua vừa hỏi: "Ma La động gì hả? Trong đó có Thiên Diện hoa sao? Đã có Thiên Diện hoa rồi thì phải luyện chế ra được nhiều Trú Nhan đan mới phải chứ." "Chẳng dễ tìm được đâu." Từ Trạch hớp một ngụm linh tửu, thổn thức nói: "Tề Mi sơn, Ma La động, mấy người đi, bao nhiêu kẻ lưu lại? Đó là một bí cảnh nằm ở nơi hiểm địa, có thể nói là một nơi hung hiểm nhất Đại Phổ." "Tuy nói hung hiểm, thế nhưng chỗ tốt càng thêm kinh người." Lâm Tiểu Nhu trầm giọng giảng giải: "Biên giới Vạn Hằng sơn mạch, gần Thông Thiên hà có một tòa núi cao tên là Tề Mi. Còn Ma La động là một cổ động thần bí trong Tề Mi sơn, bên trong rộng lớn, thông suốt với nhau như tổ tò vò. Từng có thiên địa linh bảo xuất thế, thậm chí có người vào sâu bên trong Ma La động còn lấy được Duyên Thọ đan. Một hạt Duyên Thọ đan có thể thêm mười năm tuổi thọ. Nghe đồn đó chính là động phủ của Tiên nhân.” "Tề Mi sơn, Ma La động?" Từ Ngôn khẽ nhíu mày, lần đầu tiên hắn nghe nói đến cái tên lạ lẫm này. "Hiểm địa, cũng là bảo địa. Phải xem kẻ nào gặp may rồi." Từ Trạch rung đùi đắc ý nói: "Bản thân Tề Mi sơn chính là hiểm địa, Linh thảo trong núi đa dạng nhưng nguy cơ trùng trùng, còn không thiếu yêu linh hiếm thấy qua lại. Mà Ma La động trong Tề Mi sơn càng thêm thần bí, căn bản tìm không thấy cửa vào, chỉ khoảng sáu mươi năm mới mở ra một lần. Một khi Ma La động mở ra, nhất định hấp dẫn vô số tu hành giả tiến vào. Không chỉ có hai đại tông môn chính tà mà còn có rất nhiều tán tu, đó mới gọi là náo nhiệt." Lần đầu tiên Từ Ngôn nghe chuyện Tề Mi sơn và Ma La động, dù hắn có bối phận cao nhưng tu vi lại không như vậy, Trúc cơ mà găp phải yêu linh cơ bản chỉ còn đường chết. "Nếu như Từ trưởng lão có lấy được Thiên Diện hoa ở bên trong Ma La động, nhớ rõ phải bán cho ta đấy." Lâm Tiểu Nhu tự nhiên cười nói, trêu chọc hắn. "Nhất định rồi." Từ Ngôn cười đáp. Về phần hắn có đi Ma La động không thì không chắc. "Lâm trưởng lão, kỳ đan trong Đan các mấy năm trước cứ vậy mất đi, không có manh mối gì sao?" Nếu đã quen biết, Từ Ngôn cũng thản nhiên hỏi một câu. Các chủ Liễu Phỉ Vũ có nghi ngờ hắn đấy, nhưng hôm nay đã có thân phận chân truyền Thái Thượng, còn ai dám chất vấn nữa? Đề cập đến viên linh đan bị mất, sắc mặt Lâm Tiểu Nhu lập tức khẽ đổi. Bà trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Không tìm ra manh mối, như thể tự nhiên biến mất vậy. Ta đoán nếu không bị đánh cắp, thì cũng bị dị thú trông coi Đan các nuốt mất." "Dị thú? Trong Đan các có dị thú gì sao?" Từ Ngôn tò mò hỏi. "Một con hồ ly Đại yêu do Các chủ bắt được năm xưa, rất khó thuần phục." Từ Trạch khoát tay áo, như thể không muốn đề cập đến dị thú bên trong Đan các nữa, sau đó bưng chén rượu lên chuyển chủ đề. Người ta không muốn nhiều lời, Từ Ngôn cũng không hỏi thêm nữa, nâng chén tiếp rượu. Một cuộc tiệc rượu, chủ và khách đều vui vẻ. Đi ra khỏi Luyện Khí tháp, Từ Ngôn không quay về Thiên Hải lâu mà cứ vậy rời khỏi Kim Tiền tông. Hắn khống chế Sơn Hà đồ, một thân tuổi trẻ bay dưới bầu trời đêm, đi thẳng tới kinh thành. Năm tháng vô tình, tốt nhất nên đưa Trú Nhan đan cho Tam tỷ, coi như Từ Ngôn cũng giải quyết xong một phần tâm nguyện. Sơn Hà đồ nhanh như chớp, ngày đêm bay không nghỉ. Năm ngày sau, một tòa thành trì khổng lồ đã xuất hiện ở phía xa. Quay lại chốn cũ mình đã từ biệt bốn năm trước, trong lòng Từ Ngôn cảm khái không thôi. Hắn đáp xuống ngoại thành, chậm rãi đi vào cửa thành Tây. Xung quanh, người người đi lại, thần thái trên đường cũng đầy vội vã. Bên tai, vẫn ồn ào tiếng cười nói, cửa hàng san sát ken đặc. Kinh thành vẫn là kinh thành như vậy, chẳng qua tiểu đạo sĩ từng ở trong kinh thành này đã chính thức trưởng thành. Thiếu đi một phần lười biếng bất cần đời, nhiều hơn một phần kiên nghị trầm tĩnh. "Thành Tây có miếu Thành Hoàng, trong miếu có vị Thành Hoàng gia. Cửa mở tiếp đón tứ phương vui, cửa đóng quỷ thần đến nghỉ. Thành Hoàng gia, Thành Hoàng gia, ba cái bánh bao ăn không đủ no, chín cái bánh bao hoa quế lại không nhân. Tám đồng tiền xâu một chuỗi, một cái chén rượu bể làm bào..." Miếu thành hoàng đã sửa chữa từ lâu, mấy hài đồng đang vỗ tay, ngâm nga bài đồng dao lưu truyền nhiều năm trước. Bước chân Từ Ngôn cứ vậy mà ngừng lại trước miếu. Miếu thờ khí phái, đại môn cao ngất, chẳng qua là thiếu đi một con âm quỷ mặt mày đầy âm trầm lo lắng. Cảnh cũ đã khác, người và vật không còn, phồn hoa như trước nhưng lại có chút cảm giác không hợp nữa. Thân trên đỉnh núi, mới có thể phóng mắt nhìn khắp núi non, mới biết được thiên hạ rộng lớn... Đó là giác ngộ chỉ cường giả mới có, lại đang âm thầm cuồn cuộn trong lòng Từ Ngôn. "Thiêu mạch mới nấu xong! Thiêu mạch nhà Lưu bà bà bán rồi kia!" Mùi thơm từ cửa hàng bên đường truyền đến, đó là món hàng vặt thiêu mạch nức tiếng khắp kinh thành của Lưu bà bà. "Dừng lại, ta bao hết toàn bộ!" Bóng dáng Từ Ngôn nhanh như tên bắn, khẽ động đã ngồi trước quầy hàng. Nào là cố nhân, âm quỷ, cảnh giới, cường giả... tất cả đã bị nồi thiêu mạch nóng hổi thơm ngào ngạt đánh nát, không thừa lại một mẩu nhỏ. Sau một tràng ăn như hổ đói, Từ Ngôn lại lần nữa hòa vào phàm trần phồn hoa náo nhiệt, ôm một bụng no căng đi thẳng tới Mai Hương lâu. Hắn ưa thích cảm giác ăn no thế này, chỉ cần no căng bụng, làm người hay làm tiên cũng có gì khác nhau nào? Ai nói thành tiên phải diệt tình trảm dục, ai nói phải chịu đựng kham khổ mới tiêu dao cửu thiên? Trong mắt Từ Ngôn, chỉ có tảng đá mới không ăn không uống không ngủ không nghỉ, vô tình vô dục vô tâm vô thần, hoàn toàn không phải là Tiên. Người có chí riêng, Tiên có đạo của mình. Tiểu đạo sĩ Thừa Vân Quan không có chí lớn gì, chỉ như dòng nước chảy xuôi mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]