Dịch: Hoangtruc Hôn ước từ Hứa gia khiến Bàng Hồng Nguyệt không kịp trở tay, hơn nữa sư tôn của nàng còn tự tiện làm chủ thay nàng đồng ý rồi. Kỳ thật Cừu Khi Liên cũng vì hảo tâm mà làm vậy. Bọn họ đều là đệ tử trẻ tuổi kỳ tài ngút trời của Tự Linh đường, nếu như có thể kết thành vợ chồng, cùng song tu thì còn thúc đẩy tiến cảnh nhanh hơn nữa. Cừu Khi Liên tận tình khuyên bảo cũng không có chút tác dụng nào. Bàng Hồng Nguyệt vẫn quyết tâm cự tuyệt, mặc kệ biểu tỷ nàng cũng hết lời khuyên nhủ, nữ hài vẫn lắc đầu, cắn môi, không chấp nhận. Nàng đã có phu quân, tuy không biết sinh tử thế nào nhưng gia hỏa khiến nàng vừa yêu vừa giận kia mới chính là nơi phó thác cả đời này của nàng. Đệ tử từ chối như vậy khiến Cừu Khi Liên bắt đầu nổi giận. Cừu Khi Liên vừa là trưởng bối, lại là sư tôn, lúc này đã trầm mặt nói: "Ta đã đáp ứng Hứa Xương rồi, con không được phép cự tuyệt hôn sự này. Cuối năm nay, sau khi diễn võ của lục đại chi mạch chấm dứt, Hồng Nguyệt con sẽ thành người của Hứa gia. Đến lúc đó sư tôn sẽ chuẩn bị một kiện pháp khí thượng phẩm làm đồ cưới. Lui xuống đi!" Trưởng lão Hư Đan truyền mệnh xuống, đệ tử chân truyền căn bản không thể phản kháng được. Khuôn mặt Bàng Hồng Nguyệt trắng bệch, cắn răng nói: "Con đã có phu quân! Sư tôn, con đã lập gia đình ở giới phàm tục rồi, phu quân của con..." "Phàm thế không tính là vợ chồng!" Cừu Khi Liên căn bản không nghe Bàng Hồng Nguyệt giải thích, nói: "Vào giới tu hành rồi, cần đoạn tuyệt nhân quả phàm trần, chớ để tâm đến đám người phàm con sâu cái kiến kia nữa. Không chém đứt phàm trần, làm sao có thể thành tựu tu tiên đại đạo? Giới phàm tục đã vô duyên với con rồi, lui đi!" Bàng Hồng Nguyệt còn muốn phản bác, lại bị sư tôn dùng linh khí bức ra bên ngoài, rồi bị biểu tỷ Bàng Doanh Hoa kéo ra khỏi động phủ. "Hồng Nguyệt, không phải biểu tỷ nhiều lời, thế nhưng Hứa Mãn Lâu kia là đệ nhất nhân trong các đệ tử chân truyền ở Tự Linh đường, sẽ nhanh chóng kết thành Hư Đan ngay. Loại thiên kiêu kia mới xứng được với muội. Muội nên sớm đã quên tên Từ Ngôn như heo kia đi. Loại người đó đã định là kẻ vô tích sự, có thêm nhiều năm nữa cũng không ra được thêm tiền đồ nào đâu." Bàng Doanh Hoa vừa lôi kéo Bàng Hồng Nguyệt, vừa chanh chua nói: "Muội suy nghĩ một chút, qua vài chục năm nữa, muội vẫn xinh đẹp như hoa, mà hắn đã lưng còng già khọm rồi. Không cách nào kết thành Hư Đan thì đã định chỉ có trăm năm thọ nguyên, động tình với gia hỏa lười nhác vô năng như vậy có đáng không?" Bàng Doanh Hoa nói năng là thế, lại không lọt tai Bàng Hồng Nguyệt một tiếng. Lúc này tâm tình nàng đang loạn như ma, chỉ có thể ậm ờ vài câu có lệ với biểu tỷ rồi nhanh chóng rời đi. Nàng đi thẳng đến động phủ của lão tổ tông Bàng Phi Yến. "Lão tổ tông, hài nhi cầu lão tổ tông ra mặt, từ chối phần hôn ước của Hứa gia kia!" Trước mặt Bàng Phi Yến, Bàng Hồng Nguyệt rơi rớt hai hàng nước mắt. Nàng đã không còn biết phải làm sao bởi ở tông môn này, mệnh lệnh sư môn là trên hết. Có Cừu Khi Liên làm chủ, nàng căn bản không cách nào thay đổi phần hôn ước này được cả. Bàng Phi Yến càng già nua. Từ khi về tông môn rồi thì vị lão tổ tông Bàng gia này không quay về Bàng gia nữa, dù sao bà bây giờ đã không còn bao nhiêu thọ nguyên. "Cừu Khi Liên cũng là nghĩ cho con thôi. Hồng Nguyệt, con còn nhỏ, đến khi hiểu được năm tháng như đao sắc bén thì con mới hiểu sư tôn là vì muốn tốt cho con!" Bàng Phi Yến chậm rãi nhắm hai mắt đục ngầu lại, nói nhỏ: "Con đường tu hành khó khăn, càng gần đến mức cuối càng khiến người ta kinh hồn bạt vía. Dậm chân mãi ở một chỗ, đến cuối cùng chỉ có đường chết già mà thôi. Nhanh chóng tiến giai thì con mới có thêm nhiều thời gian tu luyện. Trở thành người của Hứa gia quả thật là một con đường tắt hiếm có được. Sư tôn sẽ không hại con đâu. Còn về phần Từ Ngôn, con nên quên đi thì hơn..." Đến lão tổ tông đều tán đồng hôn sự này, tâm tình Bàng Hồng Nguyệt đã như tro tàn. Nữ hài vốn quật cường, quả quyết sẽ không lấy người khác. Bàng Hồng Nguyệt đầy tuyệt vọng, dứt khoát lựa chọn rời khỏi Kim Tiền tông, có điều lại bị biểu tỷ của nàng ngăn lại. Nhìn ra được đệ tử không đồng ý nên Cừu Khi Liên đã sớm phân phó Bàng Doanh Hoa coi chừng Bàng Hồng Nguyệt. Có một cao thủ đệ tử nhìn chằm chằm vào, Bàng Hồng Nguyệt không cách nào nhanh chóng rời khỏi tông môn được, chỉ đành vạn bất đắc dĩ quyết định lựa chọn đến cái chết để phản kháng. Thân thể và lòng nàng đều đã sớm dành cho Từ Ngôn, cả đời này nàng chỉ có một vị phu quân là Từ Ngôn mà thôi. Nếu như phải trở thành phu nhân của Hứa Mãn Lâu, như vậy Bàng Hồng Nguyệt sẽ quyết chọn tự kết thúc đời mình trước ngày kết hôn. Còn không đến một năm nữa, thí luyện giữa lục mạch Kim Tiền tông diễn ra. Sau đó e rằng sẽ là tử kỳ của Bàng Hồng Nguyệt nàng. Lúc nữ hài đã hạ quyết tâm xong thì tỷ muội tốt nhất của nàng lại đến bái phỏng. Năm ngoái, Sở Linh Nhi đã trở thành tông sư, hơn nữa còn tiến giai lên cảnh giới Trúc Cơ thành công. Chẳng qua lúc nàng xuất quan thì Từ Ngôn đã rời khỏi Kim Tiền tông cách đó một năm rồi. "Hồng Nguyệt tỷ, sắc mặt không tốt như vậy là vì nhớ tình lang mình hả... Hì hì." Tiểu công chúa nghịch ngợm bước vào phòng Bàng Hồng Nguyệt, nhẹ giọng trêu chọc: "Ta cũng nhớ phu quân của tỷ á, Hồng Nguyệt chia phu quân tỷ cho ta một nửa được không? Đã qua ba năm rồi, Ngôn ca ca còn không nhanh chóng trở lại, giúp ta kéo dài tánh mạng nữa chứ." Nghe hảo tỷ muội mình trêu chọc vậy, Bàng Hồng Nguyệt đau khổ thở dài một hơi, kể lại tình cảnh hôm nay của mình ra. Sở Linh Nhi nghe được vốn kinh hãi, sau đó là giận dữ. "Dựa vào đâu mà mấy trưởng bối kia làm chủ hả? Hồng Nguyệt tỷ đã có phu quân rồi, chẳng lẽ bọn họ nỡ chia rẽ uyên ương sao? Thật khiến bổn cung tức chết mà, Hồng Nguyệt tỷ đợi đấy, ta sẽ đi tìm Hoàng gia gia. Hứa gia bọn hắn giỏi lắm sai? Có dám không chừa thể diện cho Sở hoàng không?" Sở Linh Nhi vừa nói như vậy, Bàng Hồng Nguyệt chợt cảm thấy có một tia hi vọng. Thế nhưng một khắc sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Linh Nhi lại xụ xuống. "Quên mất Hoàng gia gia đang bế quan, hình như một hai năm tới sẽ không đi ra. Vậy phải làm sao bây giờ..." Không ai dám quấy rầy cường giả Nguyên Anh bế quan cả, dù Sở Linh Nhi có tùy hứng cũng không dám quấy nhiễu cường nhân Nguyên Anh đang bế quan. Hơn nữa dù nàng có đi, cũng không thể mở được cấm chế nơi Sở hoàng bế quan mà vào. Khuôn mặt Bàng Hồng Nguyệt lần nữa tái lại, khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu không nói gì. "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Ngôn ca ca đi đâu vậy? Làm sao còn chưa trở lại... Có cách rồi!" Hai mắt Sở Linh Nhi sáng lên, nói: "Không phải Hứa gia bọn hắn nói sau tràng lục mạch diễn võ sẽ bức tỷ kết hôn sao? Chúng ta tương kế tựu kế đi vậy, thừa dịp lục mạch diễn võ cuối năm, chuyển thành triệu phu lôi, ai trở thành đệ tử chân truyền đứng đầu lục mạch thì sẽ có tư cách lấy Hồng Nguyệt tỷ ta!" "Hồ đồ!" Bàng Hồng Nguyệt còn tưởng Sở Linh Nhi có sáng ý gì, hóa ra chỉ gây thêm trở ngại mà thôi. "Lục mạch diễn võ nhất định sẽ có chân truyền đứng đầu. Coi như không phải Hứa Mãn Lâu thì chẳng lẽ ta phải lấy người khác?" Bàng Hồng Nguyệt chém đinh chặt sắt nói: "Ta đã là người của Từ Ngôn, đời này chỉ có một mình phu quân là Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm!" "Là Triệu Phu lôi, không phải là Chiêu Phu lôi. Hồng Nguyệt tỷ của ta, còn không nghe rõ sao, Triệu phu - triệu hoán phu quân tỷ về a!" Sở Linh Nhi giảo hoạt nở nụ cười, hệt như một tiểu hồ ly, khẽ nói: "Thừa dịp còn một năm nữa, chúng ta nhanh chóng truyền tin ra ngoài, để tất cả tu hành giả Đại Phổ đều biết. Có như vậy, coi như Ngôn ca ca ở xa tận chân trời cũng nhận được tin, do đó chạy về tông môn làm anh hùng cứu mỹ nhân a."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]