Dịch: Hoangtruc Hai nhóm người gặp mặt, đối diện nhau giữa quảng trường ngay cạnh Sát Huyết đài. Tuy rằng bên ngoài chỉ có hai người tới, sau lưng Từ Ngôn có thêm Phỉ lão tam và mười mấy kẻ to con nhưng hai tên kia lại không chút sợ hãi. "Đầu sỏ Khu Tây, Từ gia, tại hạ là Kim Nhãn Điêu bên khu Bắc." "Tiếu Diện Hổ!" Hai người tự giới thiệu trước, đồng thời chắp tay. Từ Ngôn cũng chắp tay chào, nói: "Không dám nhận, cái gì mà đầu sỏ khu Tây chứ? Đều do bọn chúng nó phong vớ phong vẩn mà thôi, nhị vị đến khu Tây ta có chuyện gì đây?" "Nói thẳng đi, nếu quý danh của Từ gia là Từ Ngôn, thì chắc hẳn tên tự ngươi là Từ Chỉ Kiếm rồi." "Huynh đệ chúng ta phụng mệnh đến chuyển lời cho Từ gia." Tên Tiếu Diện Hổ trầm mặt xuống nói: "Thập thất Thái Bảo ngươi, sống đã quá lâu, nên chết đi được rồi." Nghe nói đến thập thất Thái Bảo, mặt mũi Phỉ lão tam mờ mịt, Từ Ngôn lại nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. "Quả nhiên các ngươi là người của Trác Thiên Ưng. Lão vẫn khỏe chứ?" Từ Ngôn cười hỏi. "Chúng ta là người của Bạch gia." Kim Nhãn Điêu lạnh lẽo trả lời: "Môn chủ Quỷ Vương môn còn chưa trở về. Môn chủ về tới thì Từ Ngôn ngươi cũng chuẩn bị tâm lý đầu rơi khỏi cổ đi." "Thì ra là thế, hai vị đến đây là muốn xác nhận thân phận của ta?" Từ Ngôn nhẹ gật đầu, sau đó cả người vọt lên, phi thạch như điện không để hai kẻ kia kịp phản ứng, bị đánh ngã lăn ra đất. "Kéo tới đây." Từ Ngôn thu chiêu lại, không nhìn hai người mà đi thẳng lên Sát Huyết đài cách đó không xa. Sau lưng hắn là mấy tay đô con đang kéo hai tên Kim Nhãn Điêu và Tiếu Diện Hổ như chó chết lên Sát Huyết đài. "Ngươi dám giết chúng ta! Không muốn sống rồi hả?" "Chúng ta là người của Bạch gia. Bạch gia là đệ tử hạch tâm, dám đụng đến chúng ta, cẩn thận cái mạng chó của ngươi." Hai người mặt mũi bầm dập kinh hoàng, nhao nhao mở miệng nói. Hai tiếng phốc phốc vang lên, bàn tay Từ Ngôn chém xuống. Hai quả tim tạm coi là hoàn hảo của bọn chúng bị Từ Ngôn đâm xuyên thẳng qua. "Biết rõ ta chính là thập thất Thái Bảo phải chết từ lâu, uy hiếp còn có ích sao? Hai thằng ngu!" Từ Ngôn Thấp giọng lẩm bẩm, chân bước nhanh đi. Chỉ còn lại một đám đệ tử khu Tây đang chau mày khó hiểu. Bọn hắn không nghe thấy Từ Ngôn nói gì, chỉ biết Từ gia này lại giết thêm hai người nữa, còn là hai đệ tử Khu Bắc có đệ tử hạch tâm làm chỗ dựa. Phỉ lão tam định đi theo, bị Từ Ngôn phất tay cản lại. Hắn đi tị nạn, Phỉ lão tam không cần theo. Hơn nữa nhìn mấy ngày vừa rồi Phỉ lão tam đã tận tâm tận lực bận rộn như vậy, cho nên Từ Ngôn không định kéo đối phương vạ lây theo. Từ Ngôn biết rõ Bạch gia là kẻ nào, đó chính là một trong tứ đại hộ pháp của Quỷ Vương môn, Bạch Dương! Tuy rằng Trác Thiên Ưng còn chưa trở lại nhưng tung tích của hắn đã bị lần ra. Không lâu sau nhất định Trác Thiên Ưng sẽ tìm đến, cho nên hắn không ở lại khu Tây này được nữa. Từ Ngôn rời khỏi khu Tây, đi thẳng tới chỗ của Khâu Hàn Lễ. Viện tử vắng hoe, Khâu Hàn Lễ còn chưa trở về. Hắn có chút thất vọng, đành ngồi trong sân chờ đợi, tiện thể xếp bằng tu luyện. Một lần chờ này, kéo dài đến hai ngày. Hai ngày sau, bên ngoài viện tử vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Khâu Hàn Lễ còn chưa trở về, mà là người quen của Từ Ngôn đuổi giết đến. Người tới mặc một thân áo đen, tóc dài mắt ưng, mặt mày âm lệ, một thân phong trần mệt mỏi. Chính là môn chủ Quỷ Vương môn vừa mới chạy về tông môn Trác Thiên Ưng. Đi theo sau lưng Trác Thiên Ưng là hai người, một cao một thấp, là hai vị hộ pháp Bạch Dương và Kim Sơn. Nhận được tin Từ Ngôn đang ở Thiên Quỷ tông, Trác Thiên Ưng đang tọa trấn Quỷ Vương môn mừng rỡ như điên. Từ Ngôn là mục tiêu tất sát của lão. Tin tức Thanh Vũ và Ô bà bà mù mịt, Trác Thiên Ưng đã nghĩ có lẽ Từ Ngôn còn sống. Lão cũng đã phái người lẻn vào Đại Phổ, thăm dò ra cô gia Bàng gia căn bản không tổn hao lông tóc gì. Từ khi biết được Từ Ngôn không chết, Trác Thiên Ưng gần như đã tức đến nổ tim nổ phổi. Không chỉ có Từ Ngôn không chết, mà bóng dáng hộ pháp Thanh Vũ cũng biến mất không tung tích, chắc chắn hơn phân nửa là đã chết. Từ Ngôn ở Bàng gia nên Trác Thiên Ưng không có cách nào cả. Trải qua hạo kiếp ở Ngọc Lâm sơn, nguyên khí Quỷ Vương môn đại thương, căn bản không đối chọi nổi với Tiền tông, cho nên lão chỉ đành nén giận. Không nghĩ tới lại đột ngột nhận tin về Từ Ngôn. Khiến Trác Thiên Ưng mừng rỡ nhất chính là Từ Ngôn vậy mà lại trở thành đệ tử bình thường ở Thiên Quỷ tông. Một kẻ con rể chính phái lại làm đệ tử tà phái, trong đó nhất định có quỷ! Xuất thân của Từ Ngôn đã sớm được Tả tướng truyền đi, tất nhiên Trác Thiên Ưng cũng thăm dò rõ ràng Từ Ngôn là người Đại Phổ. Cho nên ngoài chuyện vui mừng vì biết tin tức Từ Ngôn đang ở Thiên Quỷ tông ra, lão còn hiếu kỳ nữa. Cách bên kia bức tường rào thấp, Trác Thiên Ưng nhìn thấy được kẻ thù của mình, nghiến răng nghiến lợi quát: "Lão thập thất! Không nghĩ tới sao? Chúng ta lại gặp mặt, vi phụ nhớ mong ngươi tới ruột gan đứt từng khúc, còn không qua đây chào?" Hàm răng lão ma sát xoẹt xoẹt, vừa nói xong thì sắc mặt Bạch Dương phía sau lão chợt biến đổi, khẽ nói: "Thiên Ưng, nơi này là chỗ ở của trưởng lão Khâu Hàn Lễ." Nghe nói là nơi ở của trưởng lão, Trác Thiên Ưng dần dần bình tĩnh lại. Lão quanh năm ở bên ngoài, hiếm khi trở về tông môn. Nhìn thấy Từ Ngôn trước mắt, nhất thời lão quên mất viện tử cổ quái này. Lúc này rốt cuộc mới nhớ ra đây là viện tử của trưởng lão Khâu Hàn Lễ. Trác Thiên Ưng vốn muốn lập tức động thủ, trường kiếm trong tay giơ lên cao, lại không dám thoải mái ra tay. Từ Ngôn ngồi xếp bằng trong sân mở hai mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía Trác Thiên Ưng. Một lúc sau, hắn nở nụ cười chất phác vui vẻ, mở miệng nói: "Hóa ra là nghĩa phụ, ngài tới thật kịp lúc. Hài nhi đã từng nói sẽ đích thân chăm sóc người trước lúc lâm chung, nhất định nói được phải làm được." Hai người đều mang thù sâu như biển, ánh mắt xuất ra vô tận sát ý. "Ha ha ha ha!" Trác Thiên Ưng bỗng nhiên phá lên cười. Lão quét mắt qua gian phòng đóng chặt cửa, sau đó nhìn vào Từ Ngôn, hung dữ quát: "Đồ giảo hoạt, phô trương thanh thế với ta vô ích thôi. Ngươi ngồi trong sân trưởng lão mà vọng tưởng tránh được một kiếp sao? Nếu như Khâu trưởng lão muốn che chở cho ngươi thì còn để ngươi ngồi ngoài cửa sao?" Một khi cáo già Trác Thiên Ưng tỉnh táo lại, lập tức phân tích ra được tình cảnh của Từ Ngôn. Đẩy cửa sân ra, Trác Thiên Ưng không để ý đến trong viện tử có người hay không, mà đi thẳng tới chỗ Từ Ngôn. Nếu Khâu Hàn Lễ ở nhà, nhất định sẽ không để đệ tử khác ngồi trước viện tử mình thế này, hơn nữa hai bên hô quát cả buổi mà bên trong không có động tĩnh gì, nhiều khả năng là Khâu Hàn Lễ không có ở đây. Còn Từ Ngôn chỉ muốn phô trương thanh thế, mượn nhờ viện tử của trưởng lão tránh thoát một kiếp. Trác Thiên Ưng tiến đến, trong tay Từ Ngôn lập tức có thêm một thanh pháp khí trường đao, tay kia chậm rãi nắn miết một hòn đá. Nhìn thấy động tác của Từ Ngôn, Trác Thiên Ưng chợt ngừng bước. Mà Kim Sơn và Bạch Dương sau lưng lão lại hết sức ăn ý vòng qua, vây hai hướng còn lại. Ba đệ tử hạch tâm đã hoàn toàn vây chết Từ Ngôn vào chính giữa. "Đã đến Thiên Quỷ tông này rồi còn muốn trốn sao, lão thập thất?" Trác Thiên Ưng nghiêm nghị quát: "Ta xem ngươi còn trốn thế nào được!" "Thanh Vũ đâu?" Lúc này Bạch Dương tay cầm trường kiếm lên tiếng chất vấn: "Thanh Vũ cùng ngươi đi tới Bàng gia, hiện ở nơi nào?" "Thanh Vũ?" Từ Ngôn trừng mắt nhìn, hỏi: "Ngươi hỏi là ả tỳ nữ kia sao?" "Đừng đánh trống lảng!" Kim Sơn bước tới gần, mặt mày âm lãnh. "Bị ta giết chết rồi." Từ Ngôn cười lạnh nói: "Một ả hạ nhân mà thôi, hai vị hà tất phải quan tâm." "Thanh Vũ là hộ pháp thứ ba." Nghe được Từ Ngôn thừa nhận đánh chết Thanh Vũ, thấy một phần gian kế đã thành công, Trác Thiên Ưng bèn nhe răng cười, quát: "Ngươi đã giết đệ tử hạch tâm Thiên Quỷ tông, phải đền mạng. Từ Ngôn, hôm nay không ai bảo vệ nổi ngươi đâu." Ba kẻ xảo trá, đối mặt với kẻ thù vẫn còn dùng mưu hèn kế bẩn như vậy. Từ Ngôn thừa nhận đánh chết Thanh Vũ cũng có nghĩa là hắn thừa nhận đánh chết đệ tử hạch tâm. Chỉ cái cớ này đã đủ để Trác Thiên Ưng giết chết Từ Ngôn, căn bản không cần lôi hắn lên Sát Huyết đài. Ác chiến sắp xảy ra lại bị một bóng ngươi bay vào viện tử cắt ngang. “Viện tử của lão hủ không phải Sát Huyết đài." Khâu Hàn Lễ Vừa mới trở về, quét mắt thấy vài người trong sân bèn tức giận nói: "Đi ra ngoài!" Khâu Hàn Lễ trở về rất đúng lúc, không phí công hai ngày chờ đợi của Từ Ngôn. Một câu đi ra ngoài, ba người Trác Thiên Ưng đồng loạt biến sắc, chỉ đành khom người thi lễ, miệng chào trưởng lão. Khâu Hàn Lễ không để ý ba người kia, khoát tay áo tựa như đuổi ruồi muỗi. Sau đó nói với Từ Ngôn: "Mấy thứ kia đề luyện xong hết chưa?" "Hồi bẩm trưởng lão, đã hoàn thành." Từ Ngôn đáp. "Hoàn hảo, hoàn hảo. Lão hủ đã tập hợp đủ các nguyên liệu rồi, bắt đầu ngay thôi. Chúng ta nên bắt đầu ngay, hắc hắc..." Khâu Hàn Lễ cao hứng bừng bừng đi vào viện tử, Từ Ngôn quét mắt nhìn thấy vẻ mặt chần chừ của Trác Thiên Ưng bèn bước vào theo. Một khi Khâu Hàn Lễ trở về, nhất định Trác Thiên Ưng không dám động thủ. Bị Khâu Hàn Lễ làm rối loạn kế hoạch báo thù, Trác Thiên Ưng thầm hận không thôi, lại không dám nhiều lời, đành mang theo Kim Sơn và Bạch Dương rời khỏi viện tử. Lão rời đi, ẩn sau một cồn cát thật xa. "Tiểu tử kia quen biết Khâu Hàn Lễ, có chút khó giải quyết!" Bạch Dương trầm giọng nói. "Sợ cái gì, Khâu Hàn Lễ thường xuyên chỉ điểm cho đám đệ tử bình thường. Đợi Từ Ngôn đi ra, chúng ta lại ra tay nữa cũng không muộn." Kim Sơn hừ lạnh một tiếng. " Hình như Khâu Hàn Lễ có phần coi trọng tiểu tử kia, có thể thu Từ Ngôn làm đệ tử không đây?" Trác Thiên Ưng trầm ngâm một lúc, mới nói: "Mau phái người đi thăm dò. Tốt nhất là bọn hắn không liên quan gì với nhau. Mà coi như Từ Ngôn có bái nhập môn hạ của Khâu Hàn Lễ cũng không nói trước được, có khi lão già Khâu Hàn Lễ kia cũng phải phụng bồi Từ Ngôn chết chung không chừng. Dám thu chính phái làm đồ đệ, không khéo quỷ sứ đại nhân băm chặt lão thành thịt nát." "Nếu hắn đã vào Thiên Quỷ tông này thì đừng hòng trốn khỏi lòng bàn tay chúng ta. Thiên Ưng vừa trở về, vẫn nên nghỉ ngơi một chút. Để ta ở đây canh chừng được rồi." Kim Sơn nhìn về viện tử phía xa, nói. "Lão Kim nói không sai, nơi này là Thiên Quỷ tông, không phải Quỷ Vương môn. Coi như hắn có mọc cánh cũng không trốn thoát được đâu, yên tâm đi." Bạch Dương lạnh lùng cười cười, cùng Trác Thiên Ưng rời khỏi cồn cát, chỉ để lại Kim Sơn canh chừng Từ Ngôn. Trong phòng, Khâu Hàn Lễ nhìn đống Nham Lôi tinh mà Từ Ngôn tinh luyện, tấm tắc kêu kỳ lạ. "Chỉ mười ngày mà có thể đề luyện ra hơn mười Nham Lôi tinh, thủ đoạn khá tốt. Xem ra ngươi cũng có thiên phú với luyện khí chi đạo." Nói xong, Khâu Hàn Lễ móc mấy túi trữ vật, đổ một đống nguyên liệu ra bàn. "Tổng cộng có ba mươi bảy loại nguyên liệu, làm lão hủ tốn kém không ít linh thạch a. Cũng may đã tập hợp đủ hết, giúp ta phân hết đống nguyên liệu này ra, mỗi thứ mỗi phần, nhớ chia cho chính xác. Tước Nhãn đồng mỗi phần một cân, Tinh Văn thiết mỗi phần tám lạng, Hàn Lôi sa hai mươi lăm hạt..." Khâu Hàn Lễ chỉ điểm sơ qua, Từ Ngôn bắt đầu theo quy tắc phân loại riêng ra thành từng phần nguyên liệu luyện khí. Cuối cùng có tổng cộng hơn mười phần. Không phải vì Khâu Hàn Lễ thu thập ít nguyên liệu, chẳng qua do Nham Lôi tinh không đủ. "Mười bốn phần có lẽ đã đủ rồi. Nếu lần này còn không luyện chế ra, chỉ sợ cả đời này lão hủ đừng mong luyện chế ra được nữa." Khâu Hàn Lễ xúc động nói. Rồi lão đi tới cửa sổ, quét mắt ra cồn cát phía xa, nói: "Gây tai hoạ rồi hả? Cho nên mới trốn trong viện tử này của ta? Đệ tử hạch tâm mà ngươi cũng dám gây, ai cho ngươi ăn gan hùm rồi sao? Không biết sau lưng mỗi đệ tử hạch tâm đều có sư tôn Hư Đan cả sao?" Nghe mấy lời của lão giả, Từ Ngôn chợt cảm thấy lòng ấm áp. Vị trưởng lão Khâu Hàn Lễ này chưa chắc thật sự là người tốt, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được phần thiện tâm này. Ngoài cảm kích, Từ Ngôn còn cúi người hành lễ lần nữa. "Người trẻ tuổi, bộc lộ tài năng là chuyện tốt, thế nhưng cũng có lúc là chuyện xấu. Được rồi, lão hủ đã muốn bắt đầu luyện khí, ngươi có thể ở bên cạnh nhìn xem. Có điều tuyệt đối không được lên tiếng quấy rầy, rõ chưa?" Khâu Hàn Lễ trầm giọng bảo. "Đệ tử đã biết." Từ Ngôn khom người, lui qua một bên. Khâu Hàn Lễ cũng có chút phần ý tứ chỉ điểm, cho nên mới để một người ngoài đứng cạnh quan sát mình luyện khí thế này. Tay áo vung lên, lão giả thấp bé ngồi xếp bằng trong phòng. Tay lão đưa lên, một tiểu đỉnh rực rỡ ánh vàng bay ra. Lão trút một phần nguyên liệu luyện khí vào trong tiểu đỉnh. Sau đó Khâu Hàn Lễ há miệng, phun ra một ngọn lửa kỳ dị bao bọc hoàn toàn tiểu đỉnh kia. Đan hỏa... Nhìn đối phương dùng đan hỏa luyện khí, Từ Ngôn đầy hâm mộ, đồng thời không khỏi âm thầm kinh hãi. Từ Ngôn không kinh ngạc chuyện đan hỏa của cường giả Hư Đan, mà vì món tiểu đỉnh màu vàn trong tay Khâu Hàn Lễ. Mắt trái của Từ Ngôn có thể nhìn thấy tiểu đỉnh kia ẩn chứa một tầng linh khí vô cùng mênh mông, hơn nữa lại uẩn mà không phát (chỉ bao bọc chứ không tản đi),căn bản không tràn ra chút linh khí nào. Thứ đó tuyệt không phải pháp khí, dù là trên thân kiếm Trường Phong cũng không hội tụ được linh khí mức độ như vậy. Chẳng lẽ là Pháp bảo? Mắt trái Từ Ngôn khẽ trừng lớn. Hai từ Pháp bảo giống như một tiếng sấm rền, khiến hắn lại lần nữa khiếp sợ. Trên Pháp khí, chính là Pháp bảo. Uy lực của Pháp bảo cực lớn, vượt trội gấp mấy lần so với pháp khí cực phẩm. Đó là dị bảo mà chỉ cường giả Nguyên Anh mới có được, mỗi kiện có giá trên trời, hơn nữa muốn mua cũng chưa chắc mua được. Từ Ngôn xem ra tiểu đỉnh màu vàng này cực kỳ có khả năng là Pháp bảo. Thế nhưng hắn không cách nào chắc chắn, càng không cách nào tưởng tượng tu vi Hư Đan cảnh sẽ có được Pháp bảo cả. Không lâu sau, rốt cuộc Từ Ngôn cũng nghĩ thông suốt vấn đề. Trong giới tu hành này, có vài tu sĩ Hư Đan tu luyện nhiều năm, tích lũy kinh nghiệm dần dần, tuy không đạt Nguyên Anh nhưng vẫn có khả năng có Pháp bảo. Tất nhiên loại người này phải cực kỳ am hiểu luyện khí như Khâu Hàn Lễ vậy. Nếu không, dù có chết già thì tu hành giả Hư Đan cảnh cũng không có cách nào có được một kiện Pháp bảo chính thức cả. Một tu sĩ Hư Đan tinh thông luyện khí có thể cùng cực cả đời, nhưng hoàn toàn có cơ hội tự luyện chế ra pháp bảo. Còn những tu sĩ Hư Đan không am hiểu luyện khí như lão tổ tông Bàng gia Bàng Phi Yến thì đã định trước cả đời này vô duyên với loại Pháp bảo có uy lực cực lớn này. Nghĩ thông suốt lý do Khâu Hàn Lễ có loại Pháp bảo này, Từ Ngôn lại bắt đầu trầm ngâm, cẩn thận quan sát đến thủ đoạn luyện khí của đối phương. Nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng lên. Chỉ thấy vị lão giả kia đánh ra từng đạo ấn kí vô hình khống chế độ mạnh yếu của ngọn lửa. Khoảng một canh giờ sau, hơn mười loại nguyên liệu đã bị luyện hóa hoàn toàn với nhau thành một dị vật trong suốt như ngọc lưu ly, hơn nữa hình dạng còn không ngừng biến hóa như một vốc nước vậy. Khâu Hàn Lễ liên tiếp đánh ra thủ ấn, vốc nước trước mặt càng ngày càng nhỏ, cuối cùng co rút lại như một hạt châu. Đến lúc này hai bên tóc mai của Khâu Hàn Lễ đã mướt mồ hôi, hai mắt lão vẫn sáng ngời, nhìn qua vô cùng chuyên chú. Theo đuổi Thần Võ đạn sáu mươi năm trời, đây là phần tâm huyết cả đời của lão. Lão không quan tâm uy lực của Thần Võ pháo mà chỉ muốn triệt để hiểu rõ phần pháp môn luyện khí đến từ Sở Hoàng sơn này. Lão giả si mê luyện khí, kỳ thật cũng thập phần nóng nảy, bướng bỉnh. Đối với cao thủ luyện khí như lão mà nói, luyện chế pháp khí thượng phẩm là chuyện dễ dàng, hơn nữa pháp khí thượng phẩm còn có uy lực lớn hơn Thần Võ pháo rất nhiều. Lão hao hết tâm tư phá giải Thần Võ đạn, kỳ thật cũng coi như tranh giành chút sĩ diện mà thôi. Luận thực lực, tà phái Thiên Quỷ tông không thua gì Kim Tiền tông, duy chỉ có đan khí là thua xa chính phái. Thiên Quỷ tông có rất ít người tinh thông đan khí. Bởi vì pháp môn này không chỉ cần phải quanh năm suốt tháng tích lũy kinh nghiệm, còn trì hoãn tu hành của tu hành giả. Tà phái vốn ưa thích những pháp môn tiến cảnh mạnh mẽ cho nên rất hiếm người cảm thấy hứng thú với Đan Khí. Do đó, so về các thứ khác, Thiên Quỷ tông không sợ Kim Tiền tông, duy chỉ so Đan Khí thì Thiên Quỷ tông không thể theo kịp nổi. Kỳ thật từ chuyện Khương Đại không ngại mạo hiểm lẻn vào trộm lấy đan dược ở Kim Tiền tông là đã nhìn ra được, trong tà phái hiếm có người luyện đan luyện khí. Dù cho có, thì cũng không đạt cao thâm như ở Kim Tiền tông được. Sau nửa ngày, trong tiểu đỉnh màu vàng đã xuất hiện một hạt châu tròn, bộ dạng giống hệt Thần Võ đạn, đang không ngừng quay tròn. Nhìn thấy hạt châu rốt cuộc đã được luyện chế ra, Khâu Hàn Lễ rất vui mừng. Lão vừa thu đan hỏa lại, đột nhiên biến sắc mặt, một chưởng chụp về phía tiểu đỉnh. Một luồng sáng chớp lóe lên, tiểu đỉnh màu vàng bị một vầng sáng bao trùm. Rồi một tiếng vang trầm đục, bên trong tiểu đỉnh đã bị nổ tung, chỉ còn một đám khói đen. Lần đầu luyện chế thất bại, Khâu Hàn Lễ lắc đầu như không có gì bất ngờ. Lão lại lấy ra một phần nguyên liệu nữa, bắt đầu luyện chế lần thứ hai. Lúc này Từ Ngôn đang còn bị uy năng của tiểu đỉnh chấn kinh. Dù chưa luyện chế thành công nhưng đó cũng có thể coi là Thần Võ đạn bán thành phẩm rồi. Ở khoảng cách gần như vậy, cường giả Hư Đan cũng không dám đón đỡ thế nhưng lại bị tiểu đỉnh màu vàng hoàn toàn áp chế. Xem ra Kim đỉnh kia đích xác là một kiện Pháp bảo, ít nhất thì với phòng ngự pháp khí cũng khó lòng đạt tới mức như vậy được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]