Dịch giả: Hoangtruc
Không phải vạn bất đắc dĩ, Từ Ngôn cũng không muốn thả quái vật bên trong mắt trái ra.
Hắn biết mắt trái mình tự đông thu nạp đại lượng âm khí nơi thành Linh Thủy như hồi ở Nguyên Sơn trại. Mắt trái căn bản không theo khống chế của hắn.
Nếu đối phương đã xuống nước, Từ Ngôn cũng thu sát tâm lại. Chẳng qua khối Thần Tinh kia là thứ tốt, nếu không có khí tức mát lạnh từ đó thì Từ Ngôn tuyệt đối không thể khống chế được thô bạo trong đáy lòng mình. Không chừng lại có một cái móng vuốt màu đen lao ra khỏi mắt hắn.
Vừa chụp lấy khối Thần Tinh, Từ Ngôn đã cảm thấy lòng bàn tay mình tê rần. Rồi khối băng tinh như bị dây thừng trói chặt nhanh chóng rời tay hắn bay đi, trở về trong tay thanh niên béo kia.
“Tiện nghi của người khác, nên hạn chế chiếm lấy thì tốt hơn.”
Khương Đại đưa mắt nhìn khối băng tinh mờ đi nhiều, vẻ mặt đau lòng không thôi nói: “Trăm vạc đổi lấy một khối, loại bảo bối này rất khó luyện chế, ngươi dùng một lần mất hơn một nửa còn muốn chiếm không tha?”
“Trả ta túi trữ vật.” Từ Ngôn không để ý đối phương, mặt mày âm trầm nói.
"Có thể, bất quá bây giờ không được." Khương Đại trầm giọng đáp: “Đợi ta lúc rời đi, nhất định trả lại ngươi. Yên tâm, nếu như thiếu đi thứ gì, Khương Đại..."
Còn một tiếng chưa nói, thanh niên béo há to miệng, nuốt trở lại một chữ còn lại trong tên mình vào bụng, đáp: “Khương Đại ta nói một là một, ngươi yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099838/quyen-4-chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.