Dịch giả: Hoangtruc
Nhìn thuyền lớn dần đi xa, Từ Ngôn thở phào một hơi.
Yêu tinh hại người, thật sự đi rồi.
Xa xa, giọng nói nữ hài thanh thúy âm u truyền tới: “Ngôn ca ca! Ta và Hồng Nguyệt tỷ tỷ ở tông môn chờ huynh a!”
Trên thuyền lớn, Sở Linh Nhi đang kiễng chân vẫy tay nhỏ, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn qua vô cùng ngây thơ đáng yêu. Thế nhưng trong mắt Từ Ngôn, đó là một tiểu ma đầu đang nhe răng tươi cười vẫy tay với hắn.
Kim Tiền tông càng lúc càng nguy hiểm, Từ Ngôn bắt đầu do dự có nên đi tới đó hay tới tông môn tà phái tu hành đây!
“Chỉ Kiếm, đừng ghét bỏ nó!”
Đột nhiên Sở Bạch thu lại dáng cười, hàng mày cau lại nhìn về thuyền lớn nơi xa xa kia: “Đứa bé kia số mệnh rất khổ, là ta thiếu nợ nó. Ngươi mất đi ba năm thọ nguyên, sư huynh sẽ nghĩ cách đền bù lại cho. Lần này cũng may có ngươi, ta đến chậm một bước, nếu không có ngươi ra tay chỉ sợ đứa bé kia không sống nổi.”
"Sư huynh, ta không nhỏ mọn như vậy. Thiếu mất ba năm cũng không tính vào đâu.” Từ Ngôn nhẹ nhàng cười cười, hỏi: "Làm sao sư huynh tìm tới nơi này, nghe nói ngươi đang ở Tề Quốc mà?"
“Truy theo lực lượng phong tuyết kia mà đến, không ngờ lại chậm mất!” Ánh mắt Sở Bạch chuyển hướng về phía nước Bắc Chiếu ngoài kia, trầm giọng nói: “Cường giả Man tộc chân chính, có thể câu thông với băng tuyết chi linh. Loại năng lực này mạnh mẽ hơn pháp thuật cùng loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099819/quyen-4-chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.