Dịch giả: Hoangtruc
"Thiên Môn hầu?"
Bên tai Từ Ngôn truyền đến giọng nữ hài khe khẽ yếu ớt. Phát hiện Sở Linh Nhi tỉnh lại rồi, Từ Ngôn ngẩng đầu thoáng nhìn, tay vẫn không ngừng lại nói: “Nơi này sắp sụp, ta phải cõng cô ra ngoài. Đắc tội!”
Nói xong, Từ Ngôn một phát nhấc bổng đối phương ra sau lưng, lại bắt đầu cột chặt sợi dây trên người mình lại.
“Không đắc tội, là lần thứ hai ngươi đùa giỡn Bổn cung rồi..."
Nghe xong lời này, Từ Ngôn tức đến nghẹn họng. Lúc ở hạp cốc, rõ ràng hắn bị người ta đùa bỡn, còn ở địa lao lần này rõ là đang cứu người, lại bị nói là đùa bỡn. Đổi lại là ai cũng không thể không tức giận được.
“Đùa bỡn cái đầu cô! Sắp mất mạng tới nơi còn đùa nghịch ta được sao?”
Một đám bụi đất lại liên tục rơi xuống, phủ đầy mặt mũi hắn. Từ Ngôn phủi đám bụi đất trên mặt, khẽ quát: “Nơi đây sắp sụp xuống rồi, tốt nhất nói với cô trước một tiếng, để thoát chết thì có thể ta buộc lòng phải ném cô đi đấy!”
"Ha ha ha rồi, khục khục khục khục..." Tiếng nữ hài cười yếu ớt, vừa ho khan vừa nói “Bây giờ ngươi có thể ném ta xuống cũng được. Ra ngoài thì ta cũng không còn sống được đấy. Khục khục khục…Không sao, sau khi chết, thành lệ quỷ rồi thì ta sẽ đi tìm ngươi.”
Từ Ngôn không để ý đến Sở Linh Nhi điên điên khùng khùng nói nhỏ mà nhìn nhìn trên đỉnh đầu, bắt đầu leo dọc theo cái thang sắt nhỏ trèo ra khỏi thủy lao. Như vậy mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099807/quyen-4-chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.