Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Hoangtruc
Chỉ Phiến môn xảo trá nằm ngoài tính toán của Từ Ngôn. Hứa gia ngoan lệ càng khiến Từ Ngôn kinh hãi. Đừng nhìn tu vi những môn chủ và gia chủ kia không tới cảnh giới Hư Đan, thế nhưng phần lão luyện cay độc nhất định vượt bậc so với đồng giai.
Một tràng ám sát nhắm vào Thiên Môn hầu hắn suýt nữa đã thành công.
Toàn thân Từ Ngôn khô nóng, thế nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, bị người tính kế những vẫn cẩn thận ứng đối lại địch nhân. Cho nên hắn không đuổi theo Tiêu Lôi lẩn khuất phiêu hốt bất định trong đám người, mà che chở cho Lê Dịch Minh lùi dần về phía đội ngũ Bàng gia.
Bàng Thiếu Thành và Bàng Hồng Nguyệt vừa kịp xông tới, nhìn thấy Từ Ngôn không đáng ngại bèn triệu tập cao thủ trong nhà nghênh đón đám đệ tử Chỉ Phiến môn. Phía sau đội ngũ Bàng gia bắt đầu náo nhiệt, ánh đao bóng kiếm, tiếng kêu giết ngập trời.
Tứ đại gia tộc trợ giúp đánh đấm lẫn nhau, lại thêm dân chúng chạy trốn ra ngoài, cho nên quảng trường đã hoàn toàn hỗn loạn. Đến khi một cao thủ Lê gia bị một người Vạn gia đâm một kiếm xuyên tim, vốn đang là một cuộc đánh đấm đã chuyển sang thành một tràng ác đấu. Càng ngày càng có nhiều cao thủ Bàng Hứa bị lôi kéo vào trong đó.
Tuy Từ Ngôn lẫn trong đám người nhưng mắt trái vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lôi nơi xa.
Bị người ta phản đòn tính kế lại, nếu không nhờ Tiểu Hắc thì hắn đã suýt phải ném đầu mình đi, hoặc đã trở thành một cái xác rồi. Làm sao có chuyện hắn bỏ qua được? Từ Ngôn bèn thu Trường Phong kiếm vào túi trữ vật, hai tay siết chặt mấy hòn đá, linh khí trong đan điền cũng chậm rãi được điều động, chờ đợi thời cơ xuất thủ.
Tiêu Lôi rất giảo hoạt. Chỉ Phiến môn có không ít người đến đây, thế nhưng chỉ có một số ít đệ tử Chỉ Phiến môn đang quần chiến với Bàng gia, còn tên môn chủ lại đang ở cách xa vùng náo loạn, trốn lẫn trong đám dân chúng. Mặc dù Từ Ngôn phi thạch có chuẩn thế nào, nhất thời cũng không cách nào đơn giản ra tay được cả.
Trận đại loạn nổi lên, phần lớn những kẻ xem náo nhiệt đã chạy trốn tứ tán. Tuy nhiên vẫn có kẻ không chút sứt mẻ.
Tam pháp sư Thái Thanh giáo tụ tập tại một nơi cách Bàng gia không xa. Có hơn một ngàn môn nhân hộ vệ cho nên ba người kia căn bản không sợ dân chúng chen chúc chạy loạn. Ngoại trừ sắc mặt Trần Đô không tốt lắm, hai người khác lại như ngửi thấy mùi ngon.
Tiền tông nội đấu, lại có kẻ thần bí đánh lén, Thái Thanh giáo lại không chút dính dáng đến chuyện này, cho nên bọn họ cũng không đếm xỉa gì đến, chỉ đứng nhìn xem trò vui mà thôi. Nếu tứ đại gia tộc Tiền tông đồng quy vu tận thì đúng là một thiên đại hảo sự với Thái Thanh giáo. Đến lúc đó, địa vị đứng đấu chính phái Đại Phổ của Tiền tông sẽ khó mà giữ được.
Trần Đô thật sự không có tâm tư gì với trò hay trước mặt này. Gã vẫn đang lo lắng đến kịch độc trong cơ thể mình.
Từ khi nuốt hạt đan được Từ Ngôn gọi là giải dược kia vào, Trần Đô cảm giác chẳng những không giải được độc mà mơ hồ còn cảm thấy độc lực trong cơ thể gia tăng lên nhiều hơn. Phát hiện này khiến cuộc sống hàng ngày của gã không thể an bình được. Vốn gã định đợi tranh đoạt Đông gia được quyết định xong sẽ tới tìm Từ Ngôn một phen, không nghĩ tới lại một tràng náo loạn nổ ra.
Ngay từ lúc bắt đầu, Trần Đô đã tìm kiếm bóng dáng Từ Ngôn. Thế nhưng sau cả buổi cũng không nhìn thấy hắn. Vất vả lắm mới phát hiện ra Từ Ngôn thì hắn đã lâm vào giữa tràng đánh đấm hỗn loạn. Với tư cách là Pháp sư Thái Thanh giáo, Trần Đô cũng không muốn liên lụy vào hỗn chiến của Tiền tông, cho nên đành nhẫn nại chờ đợi cho hỗn chiến kết thúc.
“Pháp sư đại nhân, chúng ta bắt được một kẻ người khả nghi, có thể là gian tế tà phái.”
Sau lưng Trần Đô có tiếng thủ hạ đến bẩm bái. Gã quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đó là tên tiểu đầu mục Thường Hải, bèn không kiên nhẫn nói: “Nếu là lâu la tà phái thì các ngươi tự xử lý cho gọn gàng là được. Đừng đến làm phiền ta.”
“Đại nhân, thân phận người này có vẻ không tầm thường, có lẽ địa vị trong tà phái không thấp.”
Thường Hải thấp giọng nói. Coi như y đã tận tâm tận lực hoàn thành phân phó của Từ Ngôn rồi. Tranh đoạt Đông gia vừa kết thúc, bèn lôi Tiêu Mông đã bị đánh cho tàn phế chuẩn bị giao cho Trần Đô.
Nghe câu thân phận không tầm thường, Trần Đô khẽ ngẩn người, nói: “Người đâu?”
Thường Hải mới kêu thủ hạ đến, giải Tiêu Mộng đang sống dở chết giở đi qua.
Tiêu Mộng bị trói gô, miệng bịt kín. Nhìn qua, gã không khác gì người chết, ánh mắt mờ mịt không có nửa điểm sinh khí. Trần Đô còn đang nghi hoặc, sai thủ hạ cởi bỏ bịt miệng của đối phương ra. Còn chưa kịp chất vấn hỏi han thì Tiêu Mộng như thể bị dày vò đến thể xác và tinh thần đều phế cả chợt vùng vẫy đứng dậy, gào rú cuồng loạn.
“Cha, cứu ta!”
Tiêng la của Tiêu Mộng thập phần quái dị, lại không rõ ràng cho lắm. Tiếng tru thê thảm vang lên khiến cả đám người xung quanh lại bị một trận kinh hãi.
Tiếng tru tràn đầy phẫn nộ và áp lực vô tận, như thể tiếng gào thét lần cuối cùng của tên tử tù sắp bị chém đầu.
Thái Thanh giáo không cách xa đội ngũ Bàng gia, cho nên Từ Ngôn cũng có thể nghe rõ tiếng kêu của Tiêu Mộng.
Đưa mắt nhìn qua thấy quả nhiên Tiêu Mộng đãThường Hải áp giải tới trước Trần Đô, Từ Ngôn mới cảm thấy vui vẻ.
Cũng may, phần chuẩn bị này không bị bỏ phí.
Từ Ngôn nghe được tiếng kêu thảm thiết đó, Tiêu Lôi cũng nghe thấy. Môn chủ Chỉ Phiến môn đang chen lẫn trong đám đông dân chúng, hai mắt trợn trừng sắp nứt ra. Ông ta không lùi về sau nữa, mà như nổi điên xông thẳng về phía Thái Thanh giáo.
Con trai ruột của mình bị người ta bắt sống, dù cho ông ta có cay độc giảo hoạt thế nào cũng không kìm chế nổi.
Tiêu Lôi thừa hiểu thiếu môn chủ tà phái rơi vào tay chính phái sẽ nhận phải kết cục thế nào. Nếu không được cứu ra, Tiêu Mộng phải chết không nghi ngờ.
Tiêu Lôi thét ra một tiếng bén nhọn, đám cao thủ Chỉ Phiến môn đang giao chiến với Bàng gia, còn có thêm mấy trăm cao thủ khác bắt đầu quay ngược hướng vọt trở về. Quả nhiên Từ Ngôn không đoán sai, vẫn còn không ít cao thủ Chỉ Phiến môn lẫn trong đám đông người.
Tiêu Lôi phóng về phía Trần Đô cũng khiến đám người Thái Thanh giáo đầy kinh ngạc. Trần Đô còn chưa kịp nghĩ gì thì kiếm khí của Tiêu Lôi đã lướt tới rồi.
Trần Đô khó khăn lắm mới né tránh được đạo kiếm khí đột nhiên bổ tới cách đó vài chục trượng. Thế nhưng một môn nhân Thái Thanh giáo bên cạnh gã lại không tránh được, bị chém thành hai nửa, mưa máu tuôn trào, phun thẳng đầy mặt và cổ Trần Đô.
“Muốn chết!”
Trần Đô phẫn nộ phân phó đám môn nhân thủ hạ: “Đệ tử Thái Thanh giáo nghe lệnh, giết sạch đám tà phía kia cho bổn tọa!”
Chính tà vốn không cùng phía. Kinh thành Đại Phổ là hang ổ của chính phái làm sao đến phiên tà phái náo loạn như vậy? Thái Thanh giáo ra tay, phạm vi hỗn chiến mở rộng ra gấp đôi. Vốn chỉ là một cuộc nội đấu của tứ đại gia tộc Tiền tông, nay vừa vặn đã kéo được cả Thái Thanh giáo nuôi ý định tọa sơn quan hổ đấu xuống nước.
Thường Hải nhìn thấy vị đồng môn bên cạnh mình tích tắc đã thành hai phần, sợ hãi đến mức co rút cổ lại, lặng lẽ không tiếng động lùi lại vào trong đám người. Những kẻ xảo trá như y tuyệt đối không có chuyện xông lên dốc sức liều mạng, ngoại trừ nhặt thứ tốt thì mới xông về trước mà thôi.
Tuy nói mọi tính toán lúc trước đều thất sách, cuối cùng nhờ có Tiêu Mộng mà Từ Ngôn cũng hòa một ván. Bộ ba pháp sư Thái Thanh giáo đều có mặt, Tiêu Lôi khó mà cứu được con trai trở về. Có Tiêu Mộng là nhược điểm, Tiêu Lôi khó trốn thoát được. Nếu Chỉ Phiến môn đã đến, vậy thì mượn tay Thái Thanh giáo một mẻ hốt gọn toàn bộ đám Chỉ Phiến môn vậy. Tốt nhất không chừa lại tên nào cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.