Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Từ Ngôn
Dắt díu nhau chạy trốn dọc theo con đường nhỏ trong núi được một thời gian khá lâu, lâu đủ để Trình Lâm Uyển mệt mỏi đến độ thở dốc, đưa mắt nhìn thấy cửa thành còn cách mình không xa, Từ Ngôn mới dừng bước chân lại.
“Kẻ bắt ngươi có làm khó ngươi không?” Từ Ngôn quay đầu lại, hỏi.
“Không, từ đầu chí cuối ta đều bị nhốt trong nhà tù tối thui, để cả kẻ đã bắt ta, ta cũng không thấy.” Trình Lâm Uyển vẫn còn sợ hãi đáp, đồng thời khi đưa mắt nhìn Từ Ngôn. Nàng phát hiện ra tiểu đạo sĩ năm xưa giờ đã trưởng thành, không còn là cậu bé hay cười ngây ngốc năm xưa của Thừa Vân quan nữa.
“Từ Ngôn, sao ngươi lại biết ta bị bắt vậy?” Trình Lâm Uyển mở to mắt, run run hỏi. Lúc trước ở bãi săn, dù trông thấy Từ Ngôn nhưng ngay sau đó Tả tướng lại nghiêm lệnh cấm nàng nói với bất kỳ ai, giờ mặt đối mặt, rốt cuộc nàng cũng có thể hỏi cho rõ ràng rồi.
“Bấm quẻtính toán, Uyển Nhi gặp nạn, như thế ta chẳng phải đến cứu ngươi sao, he he.”
Từ Ngôn đáp kèm theo nụ cười ngây ngốc hệt như ngày xưa. Trình Lâm Uyển mới đây thôi còn nghĩ rằng tiểu đạo sĩ đã trưởng thành, ai dè vẫn khờ ngốc như vậy chứ.
“Nói bậy, ngươi làm được cái gì, ta lại không biết sao?” Thiếu nữ trừng mắt hỏi lại. Lộ ra bộ dáng cao cao tại thượng, thứ vốn là thói quen chỉ xuất hiện khi ở trước mặt người bạn thủa ấu thơ xong, nàng lại tiếp: “Lần trước ở bãi săn thấy ngươi đấu thú, ông nội không cho ta nói nhận ra ngươi. Có phải ngươi gặp rắc rối gì không, còn Tiểu Hắc nữa, lại tham ăn đến mức nuốt được cả con chuột bự kia, có phải nó càng ngày càng tham ăn không?”
Tính tò mò của phụ nữ không liên quan đến tuổi tác, mà là tính trời sinh. Trông thấy Từ Ngôn, Trình Lâm Uyển cảm thấy rất thân thiết, bọn họ dù thế nào cũng là bạn từ thủa bé.
“Ta rất tốt, yên tâm đi. Tiểu Hắc thì đúng là càng ngày càng tham ăn, ăn hết bao thứ cũng không béo lên, không biết tới khi nào mới có thể nuôi nó mập lên, nếu có lúc đó ta sẽ tìm ngươi cùng ăn giò heo.”
“Người đành lòng thịt Tiểu Hắc sao? Ta không tin! Mau nói cho ta nghe một chút coi, khi trước ngươi bị sơn phỉ bắt đi, sau đó làm sao mà trốn thoát được?”
Bạn từ thủa thiếu thời, thủy chung luôn có một phần tình cảm chân thành tha thiết. Hai người cười cười nói nói, chân bước về phía cửa thành. Trong lúc đi, Từ Ngôn nói sơ qua về những thứ mà hắn trải qua lúc ở Nguyên Sơn trại, còn về sự việc liên quan đến Quỷ Vương môn, hắn cũng không có nhiều lời.
Trình Lâm Uyển chỉ là một cô gái bình thường, Từ Ngôn không muốn để nàng liên quan đến đám rắc rối mà mình mắc phải. Hôm nay có thể gặp nhau thoải mái cười đùa, chỉ e sau này liền không có cách nào được như vậy nữa.
Bọn họ không phải người chung một thế giới, một người là thiên kim tiểu thư được cưng chiều hết mực của Tướng phủ, một người lại là nhân vật phong vân của hai phái chính tà, thậm chí là hai nước Tề - Phổ.
Từ trước đến nay, Từ Ngôn thực sự không nghĩ mình là nhân vật to tát gì. Hắn cảm thấy mình nên là một tiểu đạo sĩ mới phải. Thế nhưng trong vô hình, dường như có một bàn tay khổng lồ khuấy đảo số mệnh con người, dù là ai cũng không thể nào thay đổi, càng không thể thoát ra được.
Trò chuyện tà tà, Từ Từ thầm phát giác, hiện tại gặp lại bạn thủa nhỏ, ngoài sự vui vẻ ra, còn mờ mịt thấy cảm giác ly biệt bao phủ.
Từ khi nào mà tiểu đạo sĩ của Thừa Vân quan và những người bạn cùng trang lứa kia lại càng lúc càng xa cách đến vậy?
Một suy nghĩ bất thường dần dần hiện lên ở nơi sâu thẳm trong đầu hắn. Có thể làm hắn và bạn thủa thiếu thời xa cách, là vì tu vi hắn biểu thị rằng hắn dần dần trở nên cách biệt với những phàm nhân kia chăng?
Đợi đến khi đưa Trình Lâm Uyển vào trong phủ Tả tướng, nhìn bộ dáng kinh hỉ của nhà Tả tướng xong, Từ Ngôn nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không có quấy rầy Tả tướng mà lặng lẽ đi ra ngoài, định cứ vậy rời đi.
"Từ Ngôn."
Trình Dục thực ra đã ra hiệu mời Từ Ngôn tới thư phòng nói chuyện, có điều Từ Ngôn lại không vào mà rời đi. Trình Dục lúc này mới nghi hoặc, gọi hắn dừng lại.
“Lão nhân gia, Uyển nhi lông tóc không tổn hao gì. Cô ấy biết rõ bị ai bắt đi, sắp tới đừng để cô ấy ra ngoài nữa.”
Thần sắc Từ Ngôn hiện tại có chút kì lạ, trên mặt có nét vui mừng, cũng có nét buồn, nơi sâu trong đáy mắt ẩn chứa một cảm giác mê man mờ mịt.
Trình Dục không nói thêm điều gì, chỉ khẽ gật đầu, tay vỗ liên tục lên vai Từ Ngôn, kế đó lại đưa mắt nhìn theo người thiếu niên kia cho tới khi bóng hắn biến mất hẳn khỏi khung cửa.
“Tiểu đạo sĩ vốn không buồn không lo, giờ lại cũng có tâm sự sao? Từ Ngôn, ngươi thực sự trưởng thành rồi…”
Lão nhân khẽ nói, tiếng nói bị nỗi mừng vui muốn khóc của người nhà át đi. Không khí nặng nề trong Tướng phủ, theo việc tiểu thư trở về, bị quét tan hết, tiếng cười tiếng nói vui vẻ lại vang lên. Nhưng số hộ vệ của Tướng phủ lại âm thầm tăng thêm rất nhiều, trong số này còn có một số người đôi mắt sáng ngời, khí tức hay diện mạo đều lạ lẫm.
Từ miệng cháu gái mình, Trình Dục đã biết tới Tàng Vân quan.
Thái Thanh giáo bắt cháu gái Tả tướng đã biến thành tín hiệu của Quốc sư gửi cho Tả Tướng, tín hiệu khai chiến của cường địch.
Từ Ngôn không bận tâm đến việc lão nhân kia phải làm sao để ứng phó với việc Thái Thanh giáo đang từng bước ép tới. Hắn tin tưởng với đảm lượng và mưu trí của mình, Trình Dục sẽ không để Quốc sư ép xuống thế hạ phong mãi như vậy.
Một mình bước đi vô định trên đường, Từ Ngôn cảm giác lòng mình có chút mơ màng.
Mơ màng về Tu Hành giới kì lạ, mơ màng về khoảng cách càng ngày càng xa giữa bản thân và phàm nhân.
Hôm nay là khoảng cách với Trình Lâm Uyển, ngày mai có thể là cách biệt với Tam tỷ hay không? Tu luyện tới tận cùng, một người tự mình bay lên trời cao, hoàn toàn cách biệt với tất cả những người khác ở dưới mặt đất…
Đường tu hành mênh mông, không những gian khổ mà còn tràn ngập những điều mà ta chưa biết, và những thứ mà ta chưa biết kia mới chính là nơi sinh ra nỗi sợ hãi.
Kỳ thực bây giờ Từ Ngôn đang rơi vào trong một loại tâm cảnh kì dị. Phàm là người tu hành đạt đến Trúc Cơ cảnh, sớm hay muộn đều gặp phải cả. Tại Tu Hành giới, loại tâm cảnh này gọi là ‘Chướng’, phá được sẽ khiến tâm trí càng thêm kiên định, nếu chìm đắm vào đó đến mức không thể kiểm soát thì tâm thần sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Trời đất có chia, tiên phàm có khác, xưa nay vẫn vậy, nếu nghĩ không ra, đoán không tới, vậy sẽ bị ma chướng vây khốn.
“Ục ục ục.” Âm thanh bất mãn kháng nghị từ trong bụng truyền ra khiến Từ Ngôn đang mê man lập tức trở nên thanh tỉnh, vẻ mơ màng trong mắt cũng bị tiếng bụng réo đánh tan tác không còn mảnh nào.
Cái gì mà đoàn tụ với ly biệt, cái gì mà mơ mộng trường sinh, chỉ cần nhét đầy dạ dày, Từ Ngôn cho rằng so với việc gì cũng quan trọng hơn. Ít nhất thì ăn no rồi hắn mới có sức bảo vệ những thân nhân bạn bè kia, xa hơn là truy tìm những cảnh giới cao hơn nữa, còn nếu mà ăn không no, chớ có nói tu hành, đến đứng còn không nổi nữa kìa.
Trời đất bao la, bụng là lớn nhất, đây mới điểm cố chấp nhất của tiểu đạo sĩ, không no bụng, dù có cho hắn làm thần tiên hắn cũng không muốn.
Bên đường thấy có một tiệm mỳ Trương Ký*, đứng trước cửa là có thể thấy mùi thơm phà vào mặt, vắt mì được trần qua nước sôi xong lại dùng dầu nóng xối lên, điểm lên lá hành, lát ớt, nêm thêm dầu vừng, bỏ hột trứng muối, kèm một bát nước dùng lớn. Mùi vị này, nghĩ đến chút thôi cũng đủ khiến năm ngón tay không yên nổi.
*Tìm hiểu trên mạng thì TQ hiện tại đúng là có một hệ thống tiệm mì khá nổi tiếng tên Trương Ký, có thể là chỗ Hắc Huyền hay tới dùng bữa. Mì mà Từ Ngôn đang tới ăn gần như bánh đa cua Hải Phòng, được trần qua nước nóng xong xối qua dầu ăn, không có thêm nước dùng mà nước dùng để ra một bát riêng, thức ăn đi kèm có thể là gia vị kiểu hành ớt, trứng muối hoặc thịt khô.
Miệng cười hắc hắc, quả nhiên nhìn thấy đồ ăn ngon Từ Ngôn liền ném hết phiền não lên trời, chân sải bước tiến vào tiệm mì Trương Ký.
“Chén lớn giội dầu hai mặt, tới trước hai chén!”
Nghe thấy khách nhân hô to, tiểu nhị của quán vội vàng chọn một bàn cạnh cửa sổ xong dọn sạch sẽ, Từ Ngôn theo đó thoải mái ngồi xuống, chuẩn bị một mình nhiệt tình ăn uống.
Tiệm mì Trương Ký ở kinh thành là một hệ thống gồm sáu tiệm, gần như mỗi một con đường đông đúc nào của kinh thành đều có một quán của nhà này. Từ đó có thể thấy nhà này buôn bán rất tốt, trong phòng rộng rãi đặt hơn mười bàn, vừa mới tới giờ cơm thôi đã không còn bàn trống.
Mì nhà này Từ Ngôn đã từng ăn qua, hương vị đúng là tuyệt đỉnh. Giờ đúng lúc đang đói lại gặp quán, tất nhiên là phải đến ăn một bữa no nê.
Ngồi bên cửa sổ, Từ Ngôn vô thức đảo mắt nhìn thực khách trong tiệm. Hắn phát hiện người tới ăn mì hôm nay đều có vẻ rất đói, nguyên một đám ai ai cũng cắm đầu ăn hùng hục, hơn nữa đa số xắn cao tay áo, vạt áo thì quấn bên hông, nhìn kiểu ăn mặc, bộ dáng y như những người làm lao động chân tay vất vả.
Trông như người lao động chân tay, nhưng ánh mắt Từ Ngôn lại rất tốt, hắn nhận ra quần áo những kẻ kia mặc không phải trường sam thông thường vẫn gặp, mà là Đạo bào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.