Dịch giả: Hoangtruc
"Sư phụ ngươi, là Từ Đạo Viễn?"
Kinh ngạc một lúc lâu, Sở Bạch mới từ khiếp sợ tỉnh lại. Y nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, hàng mày cau chặt lại hỏi: “Từ Đạo Viễn, là tên thật của sư phụ ngươi sao?”
“Có lẽ sư phụ tên là Từ Sơn, tự Đạo Viễn.” Từ Ngôn mỉm cười đáp: “Lúc sư phụ nhặt ta về nuôi, chỉ nói mình tên là Từ Đạo Viễn, không nói qua tục danh Từ Sơn này.”
“Ông ấy dạy ngươi cái gì?” Sở Bạch trầm giọng hỏi.
Từ Ngôn cúi đầu nhặt một hòn đá lên, cũng không nhìn ngắm mà vung tay đánh ra ngoài. Xa xa, một chiếc lá cây rơi xuống, trên phiến lá, có một con sâu lông đang vặn vẹo giãy dụa.
"Phi Hoàng..." Sở Bạch nhìn qua phiến lá cây kia, si ngốc thì thào.
"Song Tước." Từ Ngôn vừa cười vừa khẽ nói.
"Liên Y..." Sở Bạch khó khăn phun ra hai từ cuối cùng, mang theo kinh hỉ pha lẫn nuối tiếc nói: “Hóa ra lão nhân gia vẫn thu nhận đệ tử.”
Từ Ngôn không hiểu vì sao Sở Bạch lại nói vậy. Chẳng qua hắn cảm thấy lòng mình thoải mái vô cùng. Từ khi sư phụ mất đi, ngoại trừ Tam tỷ và Bàng Hồng Nguyệt, hắn lại cảm giác mình vừa tìm thấy được thêm một thân nhân nữa.
Trong lúc Từ Ngôn đang mừng rỡ, đột nhiên hàng mày kiếm của Sở Bạch nhăn lại. Một luồng khí tức cảnh giới Nguyên Anh từ trên người y tràn ra. Theo khí tức đó xẹt qua, cây cối cỏ hoang xung quanh bắt đầu rung rinh chuyển động. Một lúc sau, như thể không phát hiện được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099736/quyen-3-chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.