Dịch giả: Vạn Tiếu Ngôn
Tuyết ưng Bàng gia dũng mãnh, Vũ hạc Lê gia cao ngạo, chồn chuột Hứa gia giảo hoạt, Vương xà Vương gia ngoan độc.
Đúng là chủ nào tớ nấy, câu này quả thực không sai. Từ Ngôn nuôi Tiểu Hắc đến độ giả heo ăn thịt hổ rồi. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối nó không hề cảm nhận được mình vốn là một con heo, căn bản cần gì phải giả bộ.
Lông tóc chồn chuột dựng đứng, rít lên chói tai, điên cuồng đánh tới. Tiểu Hắc không còn bám lấy vòm cổng mà quay đầu bỏ chạy, bốn chân dịch chuyển cực nhanh, vội vàng chạy quanh trường đấu.
Một chuột một heo rượt đuổi nhau bên trong đấu trường, khiến cho đám nữ nhân phải liên tục kinh hô.
Lúc này, Trình Lâm Uyển đã được đưa đến trước mặt Trình Dục. Nàng vừa định mở miệng, đã nghe gia gia thấp giọng nói: “Đừng nói gì cả, đứng sát bên cạnh ta, không được đi đâu hết.”
Nhìn vẻ mặt gia gia ngưng trọng, vốn Trình Lâm Uyển định hỏi thăm về Từ Ngôn, lại không dám mở miệng. Đành phải lưu luyến ngắm nhìn Lê Dịch Minh phía xa xa, không có chút hứng thú nào với cuộc truy đấu của heo và chuột trong đấu trường.
Trình Lâm Uyển không có hứng với đấu thú, nhưng người khác lại rất hứng thú. Kì thực khi những nữ nhân kia nhìn thấy bộ dáng vụng về đáng yêu của Tiểu Hắc, không khỏi hận con chuột già mà hung ác, có người còn hét to heo nhỏ chạy nhanh lên. Nhất thời, toàn bộ đấu trường tràn ngập tiếng nữ nhân la hét.
Dường như nghe được tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099712/quyen-3-chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.