Dịch giả: Hoangtruc
Trong viện tử, Từ Ngôn mới vừa rửa mặt xong, vẫn còn đầu bù tóc rối, lại đổi một thân áo khoác trắng, tay cầm nửa con gà chết, đang ngồi xổm góc tường nhỏ máu xuống, mấy nha hoàn nhìn thấy phải run lên vì sợ.
Một tràng pháo nổ vang, cô gia cổ quái cũng xong việc. Hắn vừa quay đầu lại, đám nha hoàn đã hoảng sợ chạy trốn tứ tán.
Từ Ngôn không đáng sợ, đáng sợ là gương mặt bôi đầy vết máu, còn nhìn đám nha hoàn cười ngây ngô.
“Ngươi làm gì đó? Đại họa tới đầu rồi mà còn có tâm tình trêu chọc đám nha hoàn.” Sắc mặt Bàng Hồng Nguyệt có chút tái nhợt, nhíu chặt đôi mi thanh tú, biểu thị trong lòng nàng đang bực bội
"Ngụy trang, tránh đầu gió." Từ Ngôn cầm theo con gà, cười hề hề hỏi: "Nương tử, vẫn nhận ra vi phu sao?"
Bàng Hồng Nguyệt không rảnh ngắt lời hắn, hừ một tiếng rồi rời khỏi viện tử, đến tìm cha nàng thương nghị đối sách hôm nay. Hứa gia sẽ nhanh chóng tìm đến tận cửa, tâm tình nàng đã loạn như ma, vậy mà Từ Ngôn vẫn có thể cười được.
Nhìn nữ hài đi xa, Từ Ngôn cười hắc hắc, tự nói: “Lê lão đầu, đừng tới chậm a. Phần đại lễ này ta đã chuẩn bị cho lão, không đến, tuồng vui này uổng phí a.”
Từ miệng Trình Dục, Từ Ngôn biết mình sắp trở thành Pháp sư hộ giáo Thái Thanh giáo, nên đã không sợ hãi chuyện Hứa gia trả thù nữa. Có cây đại thụ Thái Thanh giáo, Hứa gia còn làm gì được hắn?
Trình Dục tìm được chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099699/quyen-3-chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.