Dịch giả: Hoangtruc
“Từ Ngôn, nhìn thấy ta không?”
Sau khi khiếp sợ, Bàng Hồng Nguyệt vội vàng hỏi.
“Đốt đèn mới thấy được, cô thích sờ soạng nói chuyện với người ta lắm sao?” Từ Ngôn nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói.
Mắt trái hắn còn chút đau đớn, tính rađã khá hơn lúc trước rất nhiều. Thực ra, ăn Hành Khí đan mà Thanh Vũ mang theo trong người xong Từ Ngôn không còn bị Ô Anh thảo hành hạ nữa. Lúc này trừ mỏi mệt không chịu nổi ra, hắn không còn gì đáng ngại cả.
“Đèn kia, đang cháy…”
Hai mắt to tròn của Bàng Hồng Nguyệt dâng lên một tầng nước, nhìn Từ Ngôn đang mang đầy vẻ nghi ngờ. Nữ hài rất muốn bật khóc nhưng vẫn cố gắng nhịn lại.
“Không gạt ta chứ? Đèn đốt rồi, đốt rồi sao ta vẫn thấy đen thui a?”
Từ Ngôn nhếch nhếch khóe miệng. Sau một khắc, hắn đột nhiên đứng lên, bước nhanh hai bước về phía trước.
Loảng xoảng một tiếng, cái ghế bị hắn đụng ngã lăn, bước chân hắn đột nhiên ngừng lại.
“Không nhìn thấy rồi…”
Mặt mày Từ Ngôn chợt tái lại. Hắn vừa sờ soạng, vừa hỏi: “Bàng Hồng Nguyệt! Thật sự có thắp đèn thật sao, cô không gạt ta chứ?"
“Không lừa ngươi, thật sự không lừa ngươi mà!” Rốt cuộc Bàng Hồng Nguyệt không nhịn được sự tra tấn này nữa, đỡ lấy Từ Ngôn, nghẹn ngào nói: "Từ Ngôn, mắt của ngươi, có phải hay không..."
“Mù rồi.” Cả người Từ Ngôn lay động một cái, hắn lặng người nói nhỏ: “Ta mù, rốt cuộc không nhìn thấy rồi…”
“Đừng gấp gáp, nhất định có cách chữa trị.” Bàng Hồng Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099692/quyen-3-chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.