Dịch giả: Hoangtruc
Ngoài cửa lao, nước miếng phun xối xả như mưa, cho nên Từ Ngôn lẩn rất xa.
Đến lúc lão đầu tự xưng Đại Nho Họa Thánh kia rống xong, Từ Ngôn mới nháy mắt nói: “Lưu lão tiên sinh, Lưu Đại Nho, Lưu Họa Thánh, Lưu Nhất Thủ, tiểu tử nhớ kỹ rồi.”
Lưu Nhất Thủ và Lưu Y Thủ cũng không khác âm điệu bao nhiêu, Từ Ngôn chỉ cần hơi thay đổi ngữ điệu một chút, đối phương không phát hiện được. Dù gì trong lòng hắn đã thầm nhận định lão đầu kia tên là giấu ngón nghề - Lưu Nhất Thủ rồi!
“Vậy mới phải chứ, hừ!” Lưu Y Thủ tức giận hừ vài tiếng, chuẩn bị quay vào phòng giam của mình.
“Họa Thánh, ngài lão làm sao ra được vậy?” Lúc nãy Từ Ngôn phát hiện người ta chạy ra đến trước phòng giam của mình, bèn kinh ngạc hỏi thăm.
“Vì sao không ra được? Lão phu trốn vào nhà lao tìm thanh tĩnh không được sao? Bên ngoài ồn áo náo động, vẽ tranh cũng không yên, nơi này thì tốt rồi!” Lưu Y Thủ nói xong, quay người trở vào, lại đóng cửa lao lại đàng hoàng.
Rõ ràng còn lấy Thiên lao làm nhà khách a. Hiện tại Từ Ngôn đã hiểu rõ rồi, hắn tới đây tránh đầu gió, còn người ta là đến tìm thanh tĩnh.
“Họa Thánh lão tiên sinh, ngài còn chưa nói Ám độ Trần Thương và đóng cửa bắt trộm đấy a. Tiểu tử rửa tai lắng nghe đây.” Lúc này Từ Ngôn đã lộ vẻ cung kính hơn nhiều. Dù sao thì người ta còn đứng trên cả tu hành giả Trúc Cơ cảnh, không cung kính không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099679/quyen-3-chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.