Dịch giả: Hoangtruc
Quan môn đệ tử, ý nói Từ Ngôn là đồ đệ nhỏ nhất. Trình Dục nói vậy, rõ ràng là lão biết Từ Đạo Viễn còn có thêm đồ đệ nữa.
Từ Ngôn vẫn luôn cho rằng lão đạo sĩ chỉ có một mình hắn là đồ đệ, không nghĩ mình còn có sư huynh nữa nên kinh ngạc không thôi.
“Quả thật Từ Đạo Viễn còn có một đồ đệ, tính ra có lẽ là sư huynh ngươi rồi. Chẳng qua hai năm qua đã mai danh ẩn tích, không ai biết rõ hắn đã đi đâu.”
Trình Dục đề cập tới chuyện ẩn dấu này, hàng mày núi không khỏi chầm chậm cau lại, như thể tự nói với mình: “Nếu vị sư huynh kia của ngươi trở về, ngươi không cần phải đến Thiên lao tị nạn. Chỉ cần nói rõ cho hắn biết thân phận ngươi là đệ tử Từ Đạo Viễn, hắn sẽ bảo vệ ngươi, đừng nói Hứa gia, đương kim Thánh thượng cũng không động vào ngươi được a.”
Một câu của Trình Dục khiến Từ Ngôn trợn to hai mắt, bật thốt hỏi: “Chẳng lẽ sư huynh ta là Thái Thượng Hoàng?”
Còn có thể ép được cả đương kim Thánh Thượng, Từ Ngôn chỉ có thể nghĩ tới sư huynh thần bí kia là cha của Hoàng đế mà thôi. Một câu hỏi của hắn khiến Trình Dục tức giận đến nổi trận lôi đình, cả giận nói: “Tiên Hoàng băng hà từ năm năm trước rồi, đừng có ăn nói bậy bạ!”
Lúc này Từ Ngôn mới nhớ lão Hoàng đế Đại Phổ đã chết từ năm năm trước, cho nên chỉ đành xấu hổ cười cười hỏi thăm: “Lão nhân gia, vị sư huynh kia của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099676/quyen-3-chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.