Dịch giả: Hoangtruc Cô gia muốn nhìn xem tấm giấy cắt, Minh Châu không dám từ chối, rất nghe lời đưa tấm giấy cắt ra. “Rất giống thật, giống như đúc a. Chậc chậc chậc, thật khéo tay!” Từ Ngôn đón lấy tấm giấy cắt, rung đùi vui vẻ khen ngợi khiến Minh Châu cũng cảm thấy cao hứng. Thế nhưng nàng chỉ nghe xoẹt một cái, tấm giấy cắt thành hình chim hoàng anh kia bị Từ Ngôn xé làm đôi. “Ai da, vậy mà không chắc chắn lắm nha. Uổng công phí sức khéo tay cắt thành rồi.” Từ Ngôn trợn hai mắt nói, vẻ mặt vô tội. Minh Châu bật lên thành tiếng nức nở. "Cô gia khi dễ người! A hu hu hu!" Nhìn tiểu nha hoàn đầy nước mắt chạy khỏi phòng, Từ Ngôn nhếch miệng. Bàng Hồng Nguyệt thì tức giận hừ một tiếng, rồi nhanh chóng chạy theo ra ngoài an ủi nha hoàn hầu hạ mình. Xẹt, xẹt, xẹt… Từ Ngôn chậm rãi xé tấm giấy cắt kia. Hắn không còn hứng thú ăn cơm nữa, ánh mắt lạnh lẽo như hầm băng. Tấm giấy cắt thành hình chim hoàng oanh này quả thật rất giống thật, nhưng giấy này có một tầng khí đen nhàn nhạt bao lấy. Loại khí đen này Từ Ngôn hết sức quen thuộc, là âm khí chỉ có ở người chết. Không trách được hôm qua trở về nhìn thấy khí sắc Minh Châu không tốt, ấn đường có một đám âm khí rất nhỏ. Hóa ra âm khí phát ra từ người tiểu nha hoàn này, là từ tấm giấy cắt thành hình chim hoàng oanh mà Ô bà bà đưa cho. “Lão bà kia, ngươi muốn chết!” Trong tiềng trầm nhỏ giọng, Từ Ngôn lại nhớ về hình ảnh của nữ hài đã gieo mình xuống giếng nơi Nguyên Sơn trại năm đó. Nàng không liên quan gì đến hắn, nhưng tiểu nha hoàn Minh Châu này lại vì có liên quan tới hắn mà suýt chút đã mất mạng. Nếu mang cái loại giấy cắt phủ đầy âm khí này lâu trên người, nó có thể hút lấy dương khí người sống. Cũng giống như bị quỷ vật nhập vào người, cuối cùng chỉ sợ khó mà giữ được tính mạng! Cuối cùng Từ Ngôn cũng đã nảy sinh ý định giết chết lão phụ đi cùng từ Quỷ Vương môn đến đây. Từ Ngôn có thể dễ dàng tha thứ chuyện người khác châm chọc, coi thường, thậm chí là chửi rủa hay hạ độc thủ mình. Nhưng hắn không cách nào dễ dàng tha thứ cho chuyện một nha hoàn vô tội trong Bàng gia vì liên quan đến Thái Bảo Quỷ Vương môn hắn mà chết. Từ Ngôn không nhìn ra ý đồ của Ô bà bà khi đưa cho Minh Châu một tấm giấy cắt hình. Hắn chỉ có thể kết luận, Minh Châu đã trở thành mục tiêu của Ô bà bà. Lại nghĩ đến đứa nhỏ Tiểu Bố mới chết sáng nay cùng với đám chim sẻ quanh quẩn không rời, hắn phát hiện dường như Ô bà bà đang thực hiện một loại tà phép đoạt hồn người nào đó. Chim sẻ, chim hoàng anh… Minh Châu nói Tiểu Bố cũng từng có một hình cắt giấy, chẳng lẽ hình giấy cắt đó sẽ biến thành chim chóc còn sống thật sao? Nhớ tới đám chim sẻ theo dõi mình ở mảnh sân nhỏ nơi tiểu viện Quỷ Vương môn, Từ Ngôn bỗng giật mình. Chỉ sợ lão thái bà kia dùng người dưỡng chim, rồi sau đó dùng chim chóc đưa tin tức phát sinh tại Bàng gia báo lại cho Trác Thiên Ưng biết. “Một mạng sống, một con chim sao?” Nghĩ tới đây, hàng mày kiếm của Từ Ngôn khẽ giật, hắn đoán chừng lúc Tiểu Bố chết đi, có lẽ có một con chim sẻ đã bay ra khỏi Bàng gia, bay về Quỷ Vương môn. Dĩ nhiên Từ Ngôn suy đoán đã gần sát đến chân tướng. Có điều hắn cũng không biết, hắc ưng vừa chuẩn bị rời khỏi Bàng gia hôm qua đã trở thành thức ăn trong bụng linh cầm Bàng gia rồi. Đồ ăn đã nguội, Từ Ngôn không quan tâm nữa mà bắt đầu ăn. Ăn uống no đủ xong, hắn đi ra khỏi gian viện, tản bộ trong Bàng phủ. Nơi cửa lớn, Từ Ngôn nhìn thấy được một thi thể thiếu niên được đặt trên một cỗ xe ngựa, được phủ một lớp vải trắng lên. Bên cạnh đó là một nam một nữ đang lau nước mắt, hẳn là người nhà của Tiểu Bố. Chuyện của hạ nhân thế này rất bình thường ở những gia đình giàu có. Sau khi khám nghiệm qua thi thể, chứng minh do bạo bệnh mà chết thì đã không có liên quan đến Bàng gia. Chẳng qua Bàng gia rộng lượng, xuất ra một trăm lượng bạc giao cho cha mẹ Tiểu Bố làm phí tổn mai táng. Kỳ thật chi phí chôn cất cũng không bao nhiêu cả, số bạc còn dư là nhằm lưu lại cho hai vợ chồng sống qua ngày. Nhìn người ta nhặt xác về, Từ Ngôn tựa như một thiếu gia rảnh rỗi dựa tường hóng chuyện. Đến khi người đã rời đi, hắn cũng như không có chuyện gì làm mà thủng thẳng trở về. Hắn không quay về gian viện của mình, mà đi thẳng đến nơi ở của hạ nhân. Đứng từ xa, Từ Ngôn lặng yên nhìn người đi qua đi lại ở một dãy nhà trệt. Một lúc sau, hắn gọi một nha hoàn đi ngang qua người lại, hỏi: “Gian nhà thứ năm phía đông là chỗ ở của ai?” “Là chỗ ở của Ô bà bà. Cô gia, người tìm Ô bà bà sao?" "Phong thủy không tệ, không tìm bà ta. Ta nhàn rỗi không chuyện gì thì nhìn ngó cho vui.” Từ Ngôn quay người rời khỏi khu nhà của hạ nhân, đi dọc theo đường mòn trong Bàng phủ, ánh mắt hắn trong trẻo dần lạnh lùng. Hắn nhìn thấy Tiểu Bố. Chính xác mà nói, hắn thấy được hồn phách của Tiểu Bố đang lơ lửng ở cửa ra vào căn phòn thứ năm dãy phía Đông. Hồn phách Tiểu Bố rất nhạt, hơn nữa trong phòng kia như có một ác ma nào đó có năng lực hút lấy hồn phách. “Quả nhiên là bà giết, Ô bà bà…” Lúc trước chỉ là Từ Ngôn suy đoán, nhìn thấy hồn phách Tiểu Bố, hắn đã chắc chắn kẻ giết Tiểu Bố chính là lão thái bà âm trầm kia. Bàng gia không có động tĩnh, xem ra cao thủ Bàng gia không phát hiện Ô bà bà ra tay. Từ Ngôn cũng không định nói cho Bàng Vạn Lý biết. Lúc này hắn đã thật sự nổi giận, quyết định tự tay làm thịt lão bà chết tiệt kia. Mảnh giấy cắt trên người Minh Châu và cái chết của Tiểu Bố không chút liên quan tới hắn đã trở thành nguyên do cơn giận của Từ Ngôn. Không thể lưu lại Ô Bà bà kia, nếu lưu lại, không chừng còn có thêm bao nhiêu mạng nữa bị bà ta hại chết. Từ Ngôn trở lại viện tử thì Bàng Hồng Nguyệt đã đi ra ngoài. Nghe Minh Châu nói là Lâm thúc đã trở về. Nghe ngóng một lúc, Từ Ngôn cũng biết được thân phận của Lâm thúc trong miệng tiểu nha hoàn kia. Tổng tiêu đầu của tiêu cục Bàng gia, Lâm Trung Nghĩa. Ở kinh thành này Bàng gia có hai tiêu cục, theo thứ tự là Kinh Tây và Kinh Nam. Vị Lâm Trung Nghĩa này chính là tổng tiêu đầu của hai tiêu cục này. Khiến Từ Ngôn phải kinh ngạc, là việc Lâm Trung Nghĩa không phải là võ giả, mà là tu hành giả Trúc Cơ cảnh. Tu hành giả làm tiêu đầu cho người ta. Chuyện này khiến Từ Ngôn có chút không tin nổi. Phải biết rằng Tu hành giả đều là những kẻ cao cao tại thượng, không phải đại gia chủ thì cũng là môn chủ một phái. Tệ nhất thì cũng như vị thái giám Tiêu Thạch Tiêu công công, tuy mang thân phận nô tài, nhưng cũng là nô tài của Hoàng đế, dưới một người trên vạn người. Một tu hành giả Trúc Cơ cảnh lại đi áp tải hàng, chẳng lẽ quá túng thiếu tiền sao? Thắc mắc của Từ Ngôn nhanh chóng được Minh Châu giải trừ. Hóa ra năm xưa Lâm Trung Nghĩa từng được Bàng Vạn Lý cứu một mạng, nên mới cam nguyện ở lại Bàng gia, hiệp trợ Bàng Vạn Lý quản lý tiêu cục. Tiểu nha hoàn không biết nhiều lắm, chẳng qua Từ Ngôn xem ra chưa hẳn do Bàng Vạn Lý cứu Lâm Trung Nghĩa một mạng, mà có thể còn đưa tặng đối phương một hạt Trúc Cơ đan. Ân huệ chất chồng mới có thể trói chặt vị tu hành giả, để người ta dốc sức vì mình. Mà thêm phần tình bạn quen biết mấy chục năm nay nữa, cho nên chỉ sợ vị Lâm tiêu đâu kia khó mà rời Bàng gia đi được. Không thể trách Từ Ngôn suy nghĩ nhiều. Bởi vì hắn biết không có tu hành giả nào có địa vị thấp kém cả. Lâm tiêu đầu được kể ngày hôm nay chính là một người có địa vị thấp nhất trong số nhưng tu hành giả hắn từng gặp qua. Minh Châu vốn không muốn để ý tới Từ Ngôn, lúc này miệng nàng còn chu lên vì hờn dỗi chuyện giấy cắt hình của mình bị xé mất. Từ Ngôn nhìn dáng vẻ buồn cười này của nàng, đành móc mười mấy lượng bạc từ trong ngực ra, nói: “Không phải tiểu Minh Châu rất thích đi dạo phố phường sao? Hôm nay cô gia đưa tiền, đi mua cho ta một bộ đạo bào, phải được làm bằng loại tơ tốt nhất đấy, bạc thừa cho ngươi. Ta đi đọc sách, ngươi rủ theo mấy nha hoàn trong viện đi hết đi, nghe các nàng líu ríu làm tâm tình ta nhiễu loạn.” Vừa thấy bạc, Minh Châu lập tức cao hứng, ngọt ngào gọi một tiếng cô gia. Sau đó nhanh chóng tìm cả tỷ muội của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]