Dịch giả: Hoangtruc
Lộ trình hơn mười ngày không coi là buồn chán. Trong khoảng thời gian này, cuối cùng Từ Ngôn cũng khôi phục được sức lực. Vốn hai tay bị tổn thương vì thi triển Phi thạch đệ tam thức cũng đã được khôi phục gần như lúc đầu.
Dù sao thân thể tuổi trẻ, tốc độ hồi phục cực nhanh. Hơn nữa Từ Ngôn mười bảy tuổi đã tính là trưởng thành, so với lúc còn nhỏ vận dụng Phi thạch đã dễ dàng hơn không ít.
Trên đường đi, Từ Ngôn vẫn luôn bồi dưỡng lấy thân thể. Cả ngày hết ăn lại ngủ, hắn không chê phiền, nhưng ba kẻ tùy tùng bị hắn hoàn toàn bỏ quên lại không kìm chế được nữa.
"Ngôn Thái Bảo, điểm tâm đã đến."
Âm thanh nữ tử êm ái truyền đến. Từ Ngôn nghe thấy chợt nhíu nhíu mày, rồi nhanh chóng trở nên như thường, nói thêm câu cho vào.
Thanh Vũ bưng điểm tâm đến, dọn đồ ăn xong, miệng cười hé: “Ngôn Thái Bảo, nô tì cùng ăn với người nữa hay sao?”
“Đúng vậy a, cùng ăn đi nào!” Từ Ngôn cầm đôi đũa lên, nói: “Đúng rồi, còn hai tên tùy tùng nữa, kêu bọn họ tới đây luôn đi. Dù sao điểm tâm nhiều thịt thế này, hai ta ăn cũng không hết được.”
Nghe được phân phó, Thanh Vũ lập tức nhu thuận lui đi ra ngoài. Bộ dáng hạ nhân không chút sơ hở, chẳng qua ánh mắt nhìn bóng lưng phía sau nàng trở nên lạnh lẽo lại.
Một tu hành giả Trúc Cơ cảnh, lại có thể làm ra vẻ hèn mọn đến thế này? Từ lúc Từ Ngôn phát giác được Thanh Vũ quái dị, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099612/quyen-2-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.