Dịch giả: Hoangtruc
Thôn xóm trong đêm an tĩnh mà yên bình, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng chó sủa. Trong thôn đen kịt, có đôi khi vài ánh trăng len lỏi qua mấy tầng mây xuyên xuống, soi sáng thôn xóm nhỏ nhỏ này trong chốc lát, chợt sáng rồi lại chợt tối.
Thôn Lý gia là một thôn xóm thông thường chưa đến một trăm hộ dân, nhưng lại có dị tộc Man dị bị cả mười sáu nước Thiên Nam coi là đại địch ẩn trốn bên trong.
Quỷ Vương môn đến thôn Lý gia vừa lúc trời tảng sáng, chân trời xuất hiện từng rặng mây bong bóng cá. Dương Ca dẫn đội không lập tức tiến vào thôn, mà dừng ở chân đồi cách thôn Lý gia chừng mười dặm, hạ lệnh cho thủ hạ nghỉ ngơi và hồi phục.
Bôn ba hai ngày hai đêm, ai cũng đều mệt mỏi, nhất là Từ Ngôn, mắt đã mở không lên. Khi nghe nói có thể nghỉ ngơi, hắn vèn vùi đầu xuống bãi cỏ hoang, nằm ngáy o…o…
Tuy nói lúc này là cuối mùa hè, ngủ ngoài trời thì không tốt lắm, gió sớm lạnh lẽo, sương mưa lạnh thân, bất cẩn có thể nhiễm cảm mạo. Chẳng qua Từ Ngôn không ngại, người Đạo gia vốn ăn sương uống gió là chuyện bình thường, hắn không thích ăn sương uống gió nhưng không e ngại chuyện mưa gió sương đêm lạnh lẽo gì cả.
Nhiều năm tập luyện đổi lấy một thân khí lực mạnh mẽ, lại thêm tu vi phá Ngũ mạch, chỉ cần không ngủ trong trời băng đất tuyết thì Từ Ngôn sẽ không thể nào sinh bệnh được.
Mộtđường mệt nhọc, chẳng những Từ Ngôn buồn ngủ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099566/quyen-2-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.