Dịch giả: Hoangtruc Vốn đứng gần cỗ xe, Tam đương gia xông lên trước vài bước, đưa tay kéo Từ Ngôn ra khỏi xe, hung hăng quát nạt: “Ngươi muốn chết hay không hả?” Thật ra không cần đến Đại đương gia phân phó, Lôi Hải cũng không khỏi xót lòng khi thấy nghiên mực vỡ nát bên đường còn bảng mẫu tự nằm trên mặt đất. Tuy gã cũng cho rằng tấm thiếp mẫu tự kia rất xấu, thế nhưng nếu quả thật lão đầu trên xe kia là Tể tướng đương triều thì đồ vật trên cỗ xe này làm sao không đáng tiền được. Vừa định vung chân đá ra một cước, Lôi Hải chợt phát hiện có một tia nước kéo dài phóng tới trước mặt. Gã không kịp né tránh, bị tia nước phun thẳng vào mặt. "Ám khí gì vậy!" Sau khi đưa tay quệt lấy mặt, gã mới nhìn thấy tiểu đạo sĩ trước mặt đang ôm theo một con heo nhỏ màu đen, nước trên mặt vẫn còn vương vấn một mùi tanh hôi. Vị Cửu Đầu Xà này, quả thật vừa nãy mới bị heo phun nước tiểu lên mặt. "Lão tử chém chết ngươi!" Trong cơn cuồng giận, Lôi Hải đột nhiên giơ cương đao lên. Một tầng ánh sáng ảm đạm xuất hiện bao phủ lấy chuôi cương đao này, người khác không nhìn thấy nhưng Từ Ngôn có thể nhìn ra rõ ràng. Nhìn thấy vầng sáng trên thanh cương đao của đối phương, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống. Cái vầng sáng này hắn đã từng nhìn thấy qua, cũng không nghĩ nhiều nữa mà vội vàng ôm theo Tiểu Hắc lùi nhanh về phía sau, đồng thời vội vàng nói: “Heo…nước tiểu heo có thể thanh hỏa giải độc, có thể làm thuốc đấy. Ta đã giết người, ta đã là người của Nguyên sơn trại rồi!” Nước tiểu heo có thể làm thuốc hay không Lôi Hải cũng mặc kệ, thế nhưng câu nói‘Ta đã là người của Nguyên sơn trại’ của đối phương đã khiến động tác của gã ngừng lại. Một đám chân khí được điều động từ đan điền dâng lên cũng dần bị chậm rãi thu hồi. Xung quanh có mấy trăm tên sơn phỉ đang nhìn, còn bản thân gã là Tam đương gia, nếu như nói mà không giữ lời với người khác thì sau này còn uy vọng gì nữa? Kềm chế lửa giận, Lôi Hải trừng mắt đầy oán hận nhìn Từ Ngôn. Phi Thiên Ngô Công Liêu Cửu Minh cũng đã đến nơi này, cười ha hả: “Lão Tam vậy mà cũng có lúc chịu thiệt trong tay người khác a, ha ha.” "Đại ca, đó là một con heo a." Lôi Hải nhìn chằm chằm vào tiểu đạo sĩ, không biết gã chửi mắng Từ Ngôn là heo, hay chửi Tiểu Hắc còn đang trong ngực Từ Ngôn. Hoặc có lẽ vị này học theo cái trò một tên trúng hai đích cũng nên. Mắng chửi một câu xong, gã không còn để tâm đến Từ Ngôn nữa mà quay người trèo lên xe ngựa. Lúc này gã cùng Phi Thiên Ngô Công đang kiểm kê đám chiến lợi phẩm. Không bao lâu sau thì đám đông sơn phỉ đuổi theo cỗ xe ngựa kia lần lượt trở về, tên nào tên nấy đều mệt mỏi thở hồng hộc. Chạy đua với ngựa, có thế nào thì bọn hắn cũng không thể theo kịp được. Hai vị đương gia đang kiểm kê cỗ xe ngựa, đám lâu la xung quanh không dám càn rỡ, chỉ đứng quanh nhỏ dãi nhìn chằm chằm lượng vàng bạc dưới đất. Có một tên sơn phỉ mũi vẹo nhìn về phía Từ Ngôn, cười nhạo tên đồng bạn mới gia nhập này quá đần độn. Còn hai tên sơn phỉ nhỏ gầy khác lại nhìn chằm chằm Tiểu Hắc trư trong ngực Từ Ngôn, bộ dáng như chuẩn bị đem đầu heo này chế biến thành một bữa ngon. "Đại ca! Không đuổi kịp a!" Lúc này Nhị đương gia nện bước đi nhanh đến gần, vẻ mặt đầy giận dữ. Nhìn thần thái vị này như vậy, đám lâu la xung quanh nhao nhao lùi ra xa vài bước. Vị Chấn Thiên Lôi này tính tình vô cùng táo bạo, nóng nảy. Thông thường chỉ cần một lời không hợp thì sẽ vung mạnh nắm tay nện xuống. Hầu như đến một nửa lâu la trong Nguyên sơn trại này từng bị gã đánh qua rồi. May ra còn có Đại đương gia Nguyên sơn trại là chế phục được gã mà thôi. "Thật sự là tức chết mà!" Hàn Lôi dạo quanh một vòng, không tìm ra được gì trút giận, bèn vung nắm tay to bằng tô cơm của mình đấm thẳng vào đầu con ngựa đang kéo xe. Con ngựa kia không kịp kêu lên một tiếng, ngã lăn quay ra đất, bốn vó giãy giãy vài cái, nhìn qua không sống nổi. Con ngựa ngã xuống khiến cỗ xe suýt chút nữa thì lật đổ. Liêu Cửu Minh và Lô Hải vội vàng nhảy ra ngoài xe, hai người đầy bất đắc dĩ nhìn Hàn Lôi, cũng không còn tâm tư xem xét chiến lợi phẩm nữa. “Đại ca, chẳng lẽ lão nhân kia thật sự là Tể tướng đương triều?” Lô Hải chợt lo lắng nói: “Nếu như lão ta thật sự là Tể tướng, Nguyên sơn trại chúng ta có gặp nguy hiểm hay không?” “Sợ cái gì?” Liêu Cửu Nguyên hắc hắc cười lạnh một tiếng: “Quan binh mà thôi. Cũng không phải chưa từng gặp qua, mấy tên quan lại kia tên nào tên nấy đều xa hoa dâm dật, thủ hạ là một đám lính nhát hơn chuột. Mấy năm nay chúng ta giết ít bộ khoái lắm sao? Cho dù gặp đại quân truy quét, Kỳ Nguyên sơn dễ thủ khó công, núi nhiều như vậy, chúng ta chuyển đi chỗ khác là được thôi. Bỏ chỉ là một tòa sơn trại, còn bọn chúng có dám thiết lập nơi đóng quân tại đây luôn hay sao?” Sơn phỉ khó mà diệt sạch được, hơn nữa còn có ba vị cao thủ Nguyên sơn trại tại đây. Dựa vào địa thế núi, trừ phi số lượng quan binh vây núi gấp mười lần đám sơn phỉ. Bằng không mà nói thì đám Nguyên sơn trại này vĩnh viễn không biến mất. “Bộ khoái quan binh lại chẳng có gì để nói. Đại ca, nếu như biên quân xuất động thì sao?” Lô Hải nhíu mày nói tiếp. Đại Phổ phồn hoa trăm năm, bốn mùa khí hậu đều như mùa xuân, cộng thêm khí trời thuận lợi khiến nơi đây trù phú sung túc. Chẳng những đám quan lớn Phổ triều xa hoa dâm dật, mà đám quan binh cũng hư thối không chịu nổi, mười người không có nổi một người có thể chiến đấu được. Đến khi hoàng đế duyệt binh thì đẹp mắt đấy, ngân thương tuấn mã uy vũ bất phàm đấy, thế nhưng nếu kéo cả đám ra ngoài giết địch thì sẽ bị xử cho không còn một manh giáp. Là do trải qua phồn hoa quá lâu mà dần bị xuống dốc. Quả thật Đại Phổ hoàn toàn mục nát trong phồn hoa, chiến lực quan binh sau nhiều năm nghỉ ngơi nhàn sự đã ngày càng suy yếu. Thế nhưng sự tồn tại của Biên quân vẫn không thể coi thường. Biên quân Đại Phổ là một đội quân đã từng tắm qua máu tanh chân chính, mạnh hơn đám quan binh thông thường rất rất nhiều. Mà thực ra, mặt Kỳ Uyên Hạp ở phía bên kia của Kỳ Nguyên sơn chính là nơi đóng quân của Biên quân Đại Phổ đấy. “Trấn Tây quân Kỳ Uyên Hạp…” Trên khuôn mặt với vết sẹo chạy dài của Liêu Cửu Minh hiện lên vẻ kiêng kị. Gã hừ một tiếng, rồi nói: “Không cần phải lo, nếu đám Biên quân dám có can đảm kéo đến tiêu diệt Nguyên sơn trại ta, Tề quốc liền có cơ hội thừa cơ kéo vào. Bọn chúng không dám làm bừa đâu, trở về núi!” Một tiếng hiệu lệnh của Đại đương gia, mấy trăm sơn phỉ ầm ầm hưởng ứng, thúc đẩy cỗ xe ngựa vòng vèo đi vào trong rừng núi. Từ Ngôn đang ôm Tiểu Hắc trư trong lòng cũng bị đám sơn phỉ vây vào giữa, muốn chạy trốn cũng không thoát bèn xuôi theo đám người mà đi. Trong lòng hắn đầy sầu khổ. Đến giữa sườn núi, Từ Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua con đường sơn đạo phía xa xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ. Hoàn hảo! Coi như một nhà vị lão nhân kia bình an rồi. Bán người khác không tốt, nhất là bán đứng chính bạn chơi lúc nhỏ của mình. Cho dù một đường đi, Trình Lâm Uyển vẫn một mực không có sắc mặt tốt đẹp gì dành cho Từ Ngôn, nhưng bọn họ vẫn là bạn tốt chơi đùa từ nhỏ đến lớn với nhau. Nếu Từ Ngôn đã không muốn bạn chơi rơi vào tay bọn sơn phỉ dã thú này, thì hắn chỉ còn nước phải bán chính mình thôi… Ôm Tiểu Hắc trư, tiểu đạo sĩ ngây ngốc loạng choạng đi giữa đám sơn phỉ, một thân đầy vết máu nhìn qua chật vật không thể chịu nổi. Thỉnh thoảng hắn lại sụt sịt mũi, nhìn ngốc nghếch không khác gì con heo nhỏ hắn ôm trong ngực. Khi hắn không nhìn thấy một cục đá nhỏ trên đường nên bị vấp trúng, thiếu chút nữa ngã lăn ra thì đám sơn phỉ xung quanh cũng phải bật cười ha ha lên. Liêu Cửu Minh nghe thấy tiếng cười bèn quay đầu, liếc mắt nhìn tiểu đạo sĩ nhếch nhác, gã cười nhạo một cái rồi không để tâm tới nữa. Trong một đoạn thời gian dài sau đó, vị Đại đương gia Nguyên sơn trại này thậm chí còn không nhớ nổi bộ dạng của đối phương, còn đám sơn phỉ cũng chỉ cho rằng trong sơn trại lại có thêm một tên cu li miễn phí, bản thân chúng cuối cùng cũng không cần phải làm mấy công việc dơ bẩn kia nữa. Nhưng cả đám bọn chúng đều không biết, bọn chúng mang về không phải là một tên tiểu đạo sĩ đần độn mà là một con heo. Một con heo chuyên ăn thịt hổ! Cách xa dãy núi non trùng điệp này chừng trăm dặm, tốc độ của con ngựa bị kinh hoảng vương đầy vết máu trên đường đi cũng chậm dần lại. Mất máu quá nhiều khiến con ngựa này dần bình tĩnh lại. Trong xe, vì bị rung lắc mà xương cốt toàn thân đám người Trình gia như muốn rã ra, nhưng chẳng có ai kêu rên khổ sở tiếng nào. Ngược lại không hiểu sao còn đầy hưng phấn, hai nha hoàn còn ôm nhau khóc. Không ai muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai cái cảm giác vừa bước qua Quỷ Môn quan này. “Lão gia, đám sơn phỉ kia không đuổi theo nữa hay sao? Con ngựa này hình như không chạy nổi nữa rồi.” Trình lão phu nhân với mái đầu bạc trắng, vén rèm xe quan sát phía sau xem thế nào, còn Trình Dục thì lúc này đang đánh xe. “Bọn chúng không có ngựa, chạy một lèo trăm dặm thế này chắc không đuổi kịp đâu.” Nhẹ nhàng quăng roi đi, giọng nói của Trình Dục vẫn luôn bình tĩnh: “Băng qua ngọn núi này, đi thêm hai ngày nữa là sẽ tới được Vĩnh Ninh trấn. Ở đó có dịch trạm, đến lúc đó mới đổi được xe ngựa khác.” "Gia gia, Triệu thúc bị Từ Ngôn giết! Là hắn giết người!" Đến lúc này Trình Lâm Uyển vẫn còn kinh hoảng mất hồn vía, nhớ lại một màn máu tanh vừa rồi. Xe ngựa vốn khá cao, trong lúc Trình Dục thúc ngựa chạy, nàng đã thấy rõ ràng cảnh tượng Từ Ngôn đâm lưỡi đao kia xuống. Triệu thúc mà Trình Lâm Uyển vừa nhắc đến, là vị hạ nhân Trình gia bị Từ Ngôn đâm xuyên một đao giết chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]