Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Hoangtruc
Từ Ngôn ra mặt không khiến nguy cơ Trình gia gặp phải giảm bớt xuống. Nghe được hắn không để ý đến thể diện mà tự bảo vệ mình, Trình Lâm Uyển ngồi trong xe không khỏi nghiến chặt răng ngà lại.
Trình Lâm Uyển giận Từ Ngôn nhát như chuột, làm bạn với sói. Thế nhưng trong lòng Trình Dục lại không trách tiểu đạo sĩ chút nào.
Bởi vì trước đó không lâu lão còn khuyên bảo Từ Ngôn. Giết đầu heo đã cứu bản thân mình là không tốt, nếu giữ lại được thì hãy cố giữ. Tuy nhiên, sau đó lại khuyên bảo ngoài lề một chút là nếu như sắp chết đói, thì vẫn là nên ăn thịt con heo đấy.
Lúc Trình lão phu nhân giảng giải như vậy cũng không nghĩ tới hai ngày sau đã trở thành sự thật. Có điều lúc sắp chết, Từ Ngôn không ăn heo, mà là ăn mất Trình gia bọn họ.
Hai vị lão nhân nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau một vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại không có chút hận ý nào.
Trình gia bọn họ không nghi ngờ gì mà sẽ bị giết chết. Thế nhưng Từ Ngôn thật sự là người qua đường. Nếu không vì Trình Dục kêu gọi thì lúc này người ta còn đang nướng mấy món dân dã trong núi, ăn uống ngon lành đấy.
Nếu có thể dùng đầu heo sắp phải chết là Trình gia bọn họ mà giữ lại được mạng sống, thì coi như cũng là một cái cơ duyên.
“Giết người?”
Ngoài xe truyền đến giọng nói đầy hoảng sợ của đạo sĩ: “Ta…ta chưa từng giết người a!”
Hai vị lão nhân trong xe chậm rãi nhắm mắt lại. Trình Dục ngồi nghiêm chỉnh, lưng eo thẳng tắp. Lão phu nhân ôm chặt cháu gái mình. Bọn họ đều đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng phải chết rồi.
Đời ngươi từ xưa đến nay, chết chính là hết.
Tiếng khóc nức nở trầm thấp của hai nha hoàn nhỏ tuổi đang run rẩy ngồi cạnh nhau vang lên. Bọn nó không dám khóc thành tiếng, chỉ liều mạng bịt chặt miệng lại, nước mắt chảy đầm đìa. Một khi chủ nhân đã gặp nạn, các nàng cũng khó mà sống yên được đấy.
“Chưa từng giết qua? Cứ đâm một đao xuống là xong, rất đơn giản!”
“Giết hắn đi, coi như ngươi đã từng giết người qua rồi. Sau đó đi theo Nguyên Sơn Trại chúng ta tha hồ mà ăn thịt ngon rượu ngọt. Không có danh trạng thì không làm được gì đâu a. Tiểu tử, ra tay đi!”
"Giết hắn đi! Giết hắn đi!"
Tiếng động ầm ĩ ngoài cửa sổ càng lúc càng xa xăm. Trình Dục hít sâu vào một hơi, từng chuyện cũ dần dần hiện qua trước mắt lão.
Năm đó, trong triều cũng là tiếng vang náo động ầm ĩ của đám quan Ngự sử kêu gào đòi giết vị tể tướng là lão đi. Tiếng kêu vang như ruồi muỗi, xua mãi không đi, đuổi mãi không hết.
Chỉ vì đã khơi mào nên một cuộc chiến binh đao liên miên không dứt giữa hai nước Tể Phổ, mà Trình Dục lão chính là đầu sỏ gây nên chuyện này.
Tiếng tăm gian tướng hại nước, lão đeo trên lưng trọn vẹn sáu năm trời. Thế nhưng Tiên hoàng hứa hẹn kì thực chỉ có ba năm mà thôi.
Đáng lẽ ba năm trước lão đã được khôi phục chức vị Tể tướng rồi. Nhưng không biết tại sao đạo Thánh chỉ kia lại đến chậm những ba năm, lại vì Tiên hoàng băng hà mà chuyện bị mai một phủ lên một lớp bụi bặm. Hôm nay mới có thể đưa tới tay lão được.
Đã chậm rồi.
Sáu năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Thiết kỵ Man tộc sắp đi qua được một nửa non sông mười sáu quốc gia Thiên Nam, đã sớm nghỉ ngơi lấy lại sức lực. Xung đột vũ trang giữa hai nước Tề Phổ vốn nhằm mục đích luyện binh đã trở thành chuyện tình ứng phó vô ích rồi.
Ném xuống chỉ là chút ít thi thể quân binh là xong chuyện. Để lại trên Kỳ Nguyên sơn này trở thành chốn hoang vắng không người, trở thành hang ổ của sơn phỉ…
Hai tay lão siết chặt lại…Đột nhiên, hận ý trong lòng của người từng là Tể tướng bắt đầu nổi lên.
Lão hận Tiên hoàng ra đi quá sớm, hận gian thần tặc tử như dịch bệnh của triều đình. Hận tất cả những người trong Phổ quốc bị phồn hoa nhiều năm làm cho thui chột đi. Hận trong quân đội không còn có kẻ thiện chiến xuất hiện. Càng thống hận đám đạo nhân Thái Thanh giáo tự nhận mình là chính đạo và cả bọn giặc cướp sơn tặc bên ngoài cửa sổ toa xe ngựa này.
Lão còn hận chính mình quá mức nóng vội. Nếu chịu khó chờ đợi thêm vài ngày, đợi cho tiểu nhi tử nơi biên quan phái quân đội chạy tới Lâm Sơn Trấn, tiếp ứng vị lão phụ là lão vào kinh là được rồi.
Bởi vì đám đạo nhân Thái Thanh giáo khiến lão nhân giận dữ không kềm lòng được. Hơn nữa dị tượng xảy ra vào sáng sớm hôm kia khiến lòng dạ lão nhân rối bời không yên. Lão có quá nhiều chuyện cần phải làm, lão muốn ngăn chặn ảnh hưởng của Quốc sư, muốn tra rõ chân tướng xem Thừa Vân Quan làm sao biến mất. Chuyện về Thần Võ Pháo quá mức trọng yếu, lão không được phép trì hoãn chút nào. Chẳng qua lúc này, mọi chuyện đều đã muộn mất rồi.
Đã từng là tể tướng, lại sắp trở thành cá trên thớt của người ta.
“Cầm lấy đao."
Một tên có thân hình cao gầy đi đến cạnh Từ Ngôn. Sau đầu gã là mái tóc được tết thành chín sợi nhỏ dài, chính là Tam đương gia Nguyên Sơn trại Lô Hải, tên hiệu là Cửu Đầu Xà.
Nhìn bộ dáng đối phương đầy do dự, Lôi Hải bước qua thanh cương đao trong vũng máu, nhe răng cười nói: “ Muốn giết người, trước tiên phải học cách cầm đao. Chỉ cần cầm được đao thì ngươi có thể xưng là Võ giả. Tiểu tử, thứ đáng giá nhất trong thiên hạ này chính là mạng người, mà thứ không đáng tiền nhất, cũng chính là mạng người đấy.”
Vẻ dữ tợn trong mắt gã lóe lên. Cửu Đầu Xà quát lạnh lên: “Ngươi không giết hắn, ta sẽ giết ngươi!”
“Võ giả…” Từ Ngôn bị gương mặt dữ tợn của đối phương hù dọa, vội vàng há miệng, run rẩy nhặt thanh đao lên mà tên Đại trại chủ vừa mới ném đến. Sau đó hắn đứng dậy, vẫn không quên hỏi một câu: “Ta...bây giờ ta đã là võ giả?”
“Không sai! Ha ha ha!” Lô Hải vỗ mạnh vào đầu vai Từ Ngôn, rồi đưa tay chỉ vào tên hạ nhân Trình gia trọng thương trong vũng máu, nói: “Ngươi đã là võ giả. Đi, giết chết hắn đi, ngươi chính là võ giả của Nguyên sơn trại ta. Sau này sẽ được ăn uống no say, tùy ý hành sự trong vòng trăm dặm quanh Kỳ Nguyên sơn này.”
Những lời xúi giục của Tam trại chủ như lời ma quỷ từ địa ngục, khiến Từ Ngôn đờ đẫn cả người. Mũi đao trong tay hắn run rẩy hướng về phía tên hạ nhân Trình gia kia. Đối phương vậy mà lại cứng cỏi không sợ hãi, ánh mắt mang theo lửa giận ngập trời, nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn.
Tiểu đạo sĩ giết người. Loại trò hay này cũng không thường xuyên được nhìn thấy. Do đó mà đám sơn phỉ xung quanh cũng đều xúm vào coi, nhìn xem Từ Ngôn từng bước từng bước tới gần đối phương.
Tên gia phó gần chết kia không còn giãy dụa nữa, mà chỉ khó khăn gắng gượng đứng dậy từ vũng máu. Y cứ nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn đang tới gần, y muốn nhìn tận mắt cảnh đối phương hạ đao xuống, muốn biến thành quỷ cũng nhất định sẽ không buông tha tên thiếu niên ti tiện này.
Vết máu nhiễu xuống làm mờ cả hai mắt. Y phải dùng hết sức mới đưa tay xoa xoa mắt được. Trong cái mờ ảo đó, dường như y nhìn thấy khóe miệng của tiểu đạo sĩ giật giật, thế nhưng lại không nghe thấy chút âm thanh nào.
Hắn đang nói cái gì?
Phốc!
Trong lòng vừa mới hiện lên nghi ngờ, đầu vai y đã bị một đao của đối phương chém xuống.
“Lệch qua, lệch qua!”
“Chỗ đó không chết người được đâu. Phải nhắm ngay ngực, tên đần này.”
“Ngươi là heo à? Ngay tại tim, biết không hả? Sờ lên ngực mình đi, coi xem ở chỗ nào!”
Một đám đạo phỉ hô to gọi nhỏ lại thu hút thêm một đám đạo phỉ khác bu lại xem. Cả đám như nhìn xem một trò vui mà cười toe toét. Đến Đại trại chủ là Phi Thiên Ngô Công đều cảm thấy vô cùng thú vị, có chút hăng hái nhìn xem cảnh tiểu đạo sĩ giết người.
Gã đàn ông to lớn như cột điện bên cạnh Liêu Cửu Minh ồm ồm lên tiếng: “Đại ca, tên tiểu tử kia quá ngu đần. Có lão Tam chỉ dạy mà còn giết người không xong, có nên đem hắn một nhát chém chết không.”
Kẻ nói chuyện tên là Hàn Lôi, Nhị đương gia của Nguyên sơn trại, tên hiệu là Chấn Thiên Lôi, là một kẻ lỗ mãng hiếu chiến. Vừa rồi cũng chính tên này dẫn người xung phong liều chết giết đám hạ nhân Trình gia đấy. Tuy hạ nhân Trình gia là một đám người hầu thân thủ mạnh mẽ, nhưng phần lớn vẫn bị tên này một đao chém hạ.
“Đã nói là giao nộp danh trạng thì hắn sẽ trở thành người Nguyên sơn trại ta. Từ khi nào Phi Thiên Ngô Công ta nói lại không biết giữ lời chứ?” Liêu Cửu Minh nói tiếp: “Chỉ cần hắn dám giết người là được rồi.”
Phốc!
Vòi máu thứ hai phun ra tung tóe. Trên người tên hạ nhân gần chết của Trình gia lại có thêm một lỗ nữa, lần này không ở đầu vai mà là nơi eo bụng.
“Tiểu tử, mẹ ngươi thật sự là heo sao?”
Tam đương gia Lô Hải bên cạnh nổi điên không chịu nổi, một cước đạp qua, thiếu chút nữa đạp cho Từ Ngôn té sấp qua một bên. Gã giận dữ thét: “Đao thứ ba không giết được hắn, ta sẽ đâm chết ngươi! Giết hắn đi, ngày mai nha đầu trong cỗ xe kia là của ngươi. Tam gia ta làm chủ, cấp cho ngươi đấy.”
Ngày mai, nha đầu kia cũng đã chết rồi, Lô Hải nghĩ thầm như vậy. Gã tuyệt đối hào phóng trong chuyện đem một xác chết như vậy cấp cho tiểu đạo sĩ này.
Sơn phỉ trong Nguyên sơn trại có hơn ba ngàn người, một nữ hài mười lăm mười sáu tuổi nếu bị chuyền qua tay từng tên một. Kết cục có thể đoán trước được, vừa đến ngày hôm sau, tuyệt đối không có chuyện sống sót nổi.
"Được, được!"
Hai tay cầm đao, Từ Ngôn hô to lần thứ ba, lao vọt tới. Một đao kia đã đâm vào ngực đối phương, thế nhưng lực đâm quá yếu nên chỉ lút vào thịt khoảng một tấc. Đúng là một đao không đâm chết được đối phương.
Khi hai gương mặt dữ tợn gần như dí sát vào nhau, cuối cùng tên hạ nhân Trình gia sắp chết kia cũng thấy được khẩu hình không phát ra âm thanh của đối phương.
Chỉ là muốn quát to lên một chữ duy nhất mà thôi, Từ Ngôn muốn trong im ắng không chút dấu hiệu, nhắc nhở y…
Lui!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.