Thẩm Tư Thần cuống cuồng cả lên, nhanh chóng giải thích, "A... tôi không phải cố ý... tôi xin..."
Nói đến đây bỗng dưng cậu im bặt, sau đó hơi khó hiểu nhìn Kiều Cảnh Nam, ấp úng, "Tôi... hình như..."
Hắn nhận ra sự hoang mang trong mắt cậu, dịu dàng động viên khích lệ, "Nếu như em nhớ ra cái gì thì có thể nói ra cho tôi nghe thử, không sao cả."
"Tôi cũng không rõ, chỉ là hình như tôi không thể nói xin lỗi, trong tiềm thức của tôi... hình như có người đã dặn tôi rằng... không cần phải nói xin lỗi..." Nói xong cậu hơi cắn môi, hỏi tiếp, "Có phải như vậy là kỳ lạ lắm không?"
Kiều Cảnh Nam đưa tay kéo cậu vào lòng, hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng cọ vào tóc mềm, "Không kỳ lạ, là tôi đã dặn dò em như vậy... Em không cần cúi đầu, cũng không cần nói xin lỗi với bất kỳ ai, dù xảy chuyện gì cũng có tôi gánh vác cho em."
Hình như, thật sự đã có người nói với cậu như thế thật, trước kia đã từng có người nuông chiều cậu đến mức như vậy sao... là người đang ở trước mặt cậu sao? Nếu thật là như vậy, sao cậu có thể quên hắn được chứ...
"Ừm... nhưng mà, anh không khó chịu sao?"
Khi hai người ôm nhau, "cái đó" vẫn luôn chọc vào bụng dưới của cậu, dù biết là đàn ông sáng sớm đều phải có "tinh thần", nhưng mà tinh thần của người này... có phải là quá dồi dào rồi không.
Kiều Cảnh Nam ho hai tiếng, hắn tách cậu ra một khoảng, hai tay đặt trên vai Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-muc-cung-chieu/402838/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.