Xe dừng lại ở trước cửa nhà chính, Bạch Phương Thần dìu Kiều Cảnh Nam xuống xe.
"Kiều tổng, chúng ta tới nơi rồi."
Cậu ta vừa nói vừa định đỡ hắn đi vào bên trong, nhưng Kiều Cảnh Nam bỗng nhiên khựng lại, người hắn hơi lảo đảo, rõ ràng là có chút say thật, nhưng mà không còn dáng vẻ mơ hồ như lúc nãy, ánh mắt sắc lạnh khiến cho Bạch Phương Thần có chút sợ hãi.
"Cậu định bước chân vào nhà của tôi à? Cậu xứng sao?"
Hắn vung mạnh tay ra khiến cho Bạch Phương Thần bất ngờ lảo đảo ngã về phía sau, cậu ta ngồi bệt trên đất, tay chống ra phía sau làm cho da bị xước một mảng rướm máu.
Bạch Phương Thần không nổi giận, ngược lại còn ngoan ngoãn đáng thương nhìn hắn, "Kiều tổng... em... em xin lỗi, em còn tưởng anh bảo em đưa anh về là vì..."
Kiều Cảnh Nam lạnh lùng nhìn cậu ta, "Cậu diễn đủ chưa? Ở đây không có ai, cậu cũng không cần phải làm trò cho tôi xem đâu, nói đi, Hàn Kỳ bảo cậu đến đây làm gì?"
Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng Bạch Phương Thần vẫn vô thức run lên khi nghe thấy cái tên đó, cậu ta không hiểu, làm thế nào mà... làm thế nào mà Kiều Cảnh Nam lại biết.
Bạch Phương Thần ngồi im không nhúc nhích, cậu ta cúi đầu, vai không ngừng run lên, "Em không biết anh đang nói gì, Kiều tổng... em thật sự chỉ muốn báo ân cho anh, em không phải muốn quyến rũ anh, cũng không phải muốn trèo cao... em... em thật sự chỉ là..."
Cậu ta còn chưa nói xong thì hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-muc-cung-chieu/402832/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.