Thẩm Tư Thần đi dọc theo hành lang, thấy tấm biển đề chữ "phòng thư ký", cậu vừa định gõ cửa để hỏi chỗ pha trà thì đúng lúc Lục Văn mở cửa đi ra ngoài.
"Tư Thần? Sao cậu lại đứng đây?" Lục Văn ngó về phía sau cậu, trên hành lang không thấy ai khác, lại hỏi tiếp, "Cậu đang tìm Kiều tổng sao?"
Thẩm Tư Thần gật đầu.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì gặp được Lục Văn ở đây, tính ra thì người này là người mà cậu gặp nhiều nhất từ khi ở bên cạnh Kiều Cảnh Nam, anh ta thân thiện dễ gần, lại không câu nệ khách khí khiến cậu cảm thấy tiếp xúc với đối phương rất thoải mái.
"Tôi ngủ dậy thì không thấy anh ấy đâu, nhưng có một vị khách đến tìm anh ấy, cô ấy đang ngồi ở trong văn phòng đợi, cho nên tôi mới định đi tìm anh ấy, sẵn tiện tìm chỗ pha trà..."
"Pha trà?" Lục Văn trố mắt, tay cầm văn kiện cũng có chút run rẩy, "Cậu... muốn uống trà sao?"
"Là pha trà để tiếp đãi khách." Nhìn phản ứng của Lục Văn, Thẩm Tư Thần lại sợ mình làm gì đó không đúng, "Tôi... không thể làm vậy sao?"
"Đương nhiên là không thể."
"À... là sợ tôi vụng về ư, vậy thì anh mau bảo người chuyên nghiệp một chút làm đi, vị khách kia còn đang đợi..."
Lục Văn càng khiếp sợ hơn, tiểu tổ tông trước mặt anh ta có hiểu cậu ấy đang nói gì không vậy, nếu để cho cậu ấy bưng trà rót nước thì cái phòng thư ký này sẽ trở thành người thất nghiệp theo đúng nghĩa đen mất.
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-muc-cung-chieu/402802/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.