Thẩm Tư Thần nghe thấy giọng nói kia thì lập tức ngẩng đầu lên, cậu giống như đứa trẻ bị ức hiếp được người nhà đến làm chỗ dựa, chân không tự chủ lập tức bước nhanh về phía hắn. Phía sau Kiều Cảnh Nam là Lục Văn, anh ta nhanh chóng gọi bảo vệ giải tán người tụ tập bên ngoài, ai quay phim chụp ảnh gì đều yêu cầu họ phải xóa hết, sau khi phân phó bảo vệ đứng ở bên ngoài canh chừng thì anh ta mới theo vào bên trong. Kiều Cảnh Nam nhìn thấy bộ dạng sợ hãi và viền mắt đỏ hoe của thiếu niên thì lửa giận lập tức bùng lên mạnh mẽ. Hắn bước nhanh tới dang tay đón thiếu niên sà vào lòng mình, dịu dàng vuốt nhẹ lên lưng để trấn an thiếu niên. "Thần Thần ngoan, không sao rồi, có tôi ở đây." Quản lý thấy Kiều Cảnh Nam đến thì sợ xanh cả mặt, trong lòng thầm mắng người phụ nữ kia mấy ngàn lần, bà ta gây sự với ai không gây lại cứ thích đụng vào người của Kiều Thị, lần này mà vạ lây đến anh ta thì coi như tiền đồ của anh ta đi tong rồi. Triệu Tư nhìn thấy một màn này thì há hốc mồm kinh ngạc, người đang ôm Thẩm Tư Thần chính là Kiều tổng của Kiều Thị, nhân vật phong vân trong giới kinh doanh không ai không biết. Bà ta chưa từng gặp qua Kiều Cảnh Nam thế nhưng chuyện về Kiều Thị thì không có người nào là không biết, ảnh của hắn không có quyển tạp chí kinh tế nào chưa đăng, làm sao bà ta lại có thể không nhận ra hắn được. "Kiều... Kiều tổng?" Kiều Cảnh Nam lạnh lùng nhìn bà ta, thái độ so với lúc dỗ Thẩm Tư Thần khác một trời một vực, "Tôi là ai không quan trọng, giờ thì nói đi, bà là ai?" Triệu Tư bị khí thế của hắn dọa sợ, lắp bắp không thành câu, "Tôi... tôi... Kiều tổng đây chỉ là hiểu lầm." "Hiểu lầm? Chính tai tôi nghe thấy bà mắng chửi Thần Thần của tôi, còn giả được sao?" Người phụ nữ lúc nãy còn vênh váo lớn lối giờ đây chỉ có thể đứng chôn chân ở một chỗ, miệng không thốt lên được thành tiếng. Bình thường Triệu Tư lớn lối đã quen, trong nhà chồng bà ta còn phải nể bà ta mấy phần, trước nay bà ta ra ngoài luôn xã giao khéo léo, bợ trên đạp dưới, cho nên chưa từng va chạm với ai có uy quyền thật sự cả. Chỉ cần nói tới Tổng tài của Kiều Thị là người ta đã thấy run sợ rồi, huống hồ gì Kiều Cảnh Nam còn mang theo khí thế lạnh lẽo bức người, một người không có bản lĩnh thực sự như Triệu Tư nhất thời làm sao ứng phó nổi. Thẩm Tư Thần ở trong vòng tay của hắn, nhỏ giọng khẩn cầu, "Cảnh Nam, em muốn rời khỏi đây." Kiều Cảnh Nam buông lỏng vòng tay ra, chuyển sang nắm tay thiếu niên, hắn ôn nhu nhìn cậu, "Được, vậy chúng ta về nhà." "Ừm." Thiếu niên nhỏ giọng đáp ứng, nắm tay hắn rời khỏi, không quay lại nhìn Triệu Tư thêm lần nào nữa. Cậu có Kiều Cảnh Nam ở bên cạnh, cậu rất an tâm, nhưng cậu vẫn không thể thản nhiên đối mặt với Triệu Tư được, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của bà ta, rời càng xa càng tốt. Sau khi hai người rời đi, Lục Văn nở một nụ cười chuyên nghiệp, bắt đầu thay Kiều tổng "trút giận". "Vị phu nhân đây, bây giờ bà có thể gọi cho luật sư được rồi." Ngày hôm đó chuyện Triệu Tư bị trung tâm thương mại AL cưỡng chế đuổi ra ngoài và thông báo cấm cửa vĩnh viễn được truyền tai nhau khắp giới thượng lưu và trung lưu, chuyện này trở thành trò cười mà người ta nhắc mãi về sau. Còn chưa hết, bà ta còn phải lên đồn cảnh sát trình diện vì bị kiện xúc phạm danh dự nhân phẩm và có ý hành hung người khác. Lục Văn nói kiện là kiện thật, không hòa giải, không nhân nhượng cũng không nghe giải thích gì thêm. Video giám sát trong cửa hàng vô cùng rõ ràng, cộng thêm lời khai của quản lý và nhân viên, tội trạng này lập tức được xác nhận. Bình thường những chuyện nhỏ nhặt này cảnh sát cũng lười quản, chỉ yêu cầu xin lỗi hòa giải, nhưng người kiện là luật sư của Kiều Thị thì lại khác, bọn họ không những phải tiếp nhận mà còn phải giải quyết cho đến nơi đến chốn. Tội này không lớn, mức độ lại không nghiêm trọng, cuối cùng cảnh sát phạt Triệu Tư nộp phạt và đi làm công ích xã hội nửa tháng. Đối với bà ta hình phạt này giống như một sự sỉ nhục, một phu nhân giám đốc cao quý như bà ta lại phải đi làm công ích xã hội, Triệu Tư khó chịu trong lòng đến muốn phát điên, bởi vì Kiều Thị đã lên tiếng cho nên không ai dám nhận tiền của bà ta, ngược lại còn giám sát chặt chẽ hơn, nửa tháng này e là Triệu Tư sẽ phải nếm đủ quả đắng. ... Thẩm Tư Thần đi theo Kiều Cảnh Nam ra ngoài bằng thang máy VIP, dọc đường đều có bảo vệ dọn sẵn đường, hắn ôm cậu vào trong lòng, vô vàn che chở. Sau khi cửa thang máy đóng lại, cậu bị người kia áp lên vách tường, dịu dàng hôn xuống. Nụ hôn mềm mại như dỗ dành, ngọt ngào tỏa đến tận tâm can. Lúc thang máy mở cửa ra lần nữa thiếu niên đã được bế trên tay, trên người đắp áo vest của hắn, hắn bế cậu một đường đi ra khu vực đỗ xe VIP. Ngay cả lúc ở trên xe Kiều Cảnh Nam cũng ôm cậu trong lòng. Thẩm Tư Thần tựa vào vai hắn, ngón tay vẽ vời vài vòng lung tung trên ngực áo sơ mi, "Thật ra em cũng không có yếu đuối như vậy, em chọn trở về có nghĩa là đã sẵn sàng để đối diện với quá khứ, nhưng mà... chỉ là lần này có chút bất ngờ." Kiều Cảnh Nam xoa đầu cậu, "Em không cần giải thích, em muốn làm thế nào cũng được, muốn đối diện thì đối diện, muốn dựa dẫm... thì có tôi che chở cho em." "Anh không hỏi em tại sao không muốn gặp lại dì sao?" Thẩm Tư Thần nhớ là lúc trước đã từng kể cho Kiều Cảnh Nam tại sao năm năm trước cậu lại đến khách sạn Diamond, sau đó thì vào nhầm phòng của hắn, cả chuyện sau đó chú và dì đuổi cậu ra khỏi Thẩm gia có lẽ chủ tịch Kiều cũng đã nói với hắn. Chỉ là lý do của cậu không chỉ có vậy. "Nếu em muốn nói, tôi sẽ lắng nghe." Thẩm Tư Thần ngồi thẳng lên, nhìn vào mắt hắn, "Thật ra, trước kia em không hận chú và dì, họ đã nuôi dưỡng em từ nhỏ, việc đến khách sạn... xem như là em trả lại ân tình cho họ. Nhưng mà từ lúc em biết tin mình mang thai Tiểu Vũ, em thật sự rất sợ dì phát hiện, em... em không muốn Tiểu Vũ biết được quá khứ của em... càng không muốn dì sẽ làm gì đó với Tiểu Vũ." Kiều Cảnh Nam lặng đi, hắn không biết mình có nên nói cho thiếu niên biết những chuyện hai người kia đã làm hay không, hắn sợ cậu sẽ đau lòng... Cuối cùng hắn vẫn quyết định im lặng, chuyện quá khứ... nếu không cần thiết thì không nên nhắc đến làm gì, hắn chỉ muốn cậu vui vẻ sống tiếp những ngày tháng sau này. "Yên tâm, tôi sẽ không để ai làm ảnh hưởng đến Tiểu Vũ, với em lại càng không." "Đúng rồi, sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đó?" Kiều Cảnh Nam cười gượng gạo, "Nếu tôi nói tôi đột nhiên đi ngang qua đó thì em có tin không?" Thiếu niên ôm cánh tay hắn cười khanh khách, lời nói dối này cũng quá trắng trợn rồi. Mặc kệ là nguyên do gì, chỉ mong người đàn ông này vĩnh viễn có thể luôn xuất hiện ở những lúc mà cậu cần hắn nhất, vĩnh viễn là ánh sáng của đời cậu. Kiều Cảnh Nam thấy Thẩm Tư Thần cười vui vẻ, cũng không truy hỏi sâu thêm nữa thì trong lòng cũng thở phào một cái, hắn cũng không thể nói rằng vừa nghe Lục Văn báo lại rằng thiếu niên của hắn đi mua sắm thì hắn đã lập tức gác lại công việc trong tay để chạy đến bồi cậu được. Vốn dĩ muốn tận hưởng cảm giác cùng nắm tay nhau đi dạo, cùng nhau mua quần áo đôi, cùng nhau chọn đồ vật linh tinh trong nhà như những đôi tình nhân khác... kết quả đều bị người phụ nữ kia phá hoại hết, hơn nữa còn khiến cho thiếu niên nhà hắn không vui, đúng là hận chết đi được. Thiếu niên là bảo bối trong lòng hắn, hắn còn không nỡ lớn tiếng với cậu, vậy mà bà ta lại dám ở nơi công cộng gọi cậu là trai bao, đúng là không thể tha thứ. Kiều Cảnh Nam lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Văn, bảo anh ta tìm người xử lý một chút, hắn muốn nhìn thấy Thẩm Thị khốn đốn một phen xem như cảnh cáo. Còn sau đó... hắn nhất định sẽ tự tay đòi lại những thứ thuộc về Thẩm Tư Thần. Hai vợ chồng kia đã dùng đồ của người khác quá lâu rồi, phải nhắc cho họ nhớ, chủ nhân chân chính của Thẩm Thị là ai. *** Tháng này sẽ ra chương đều, xin hãy like và vote để tác giả có động lực nhé, mãi iu các bạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]