Nghe thấy giọng nói quen thuộc Thẩm Tư Thần mới buông lỏng cảnh giác.
"Kiều tổng, không phải anh đến công ty sao, sao lại ở đây giờ này?"
"Em không nghe điện thoại của tôi, tôi có thể yên tâm làm việc sao?"
Hắn nhắn tin cậu không trả lời, gọi cho cậu mà cậu cũng không nghe máy, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, cơm cũng còn chưa ăn đã vội vã chạy đến đây.
Nhìn thấy thiếu niên trong tầm mắt hắn mới thấy yên tâm.
Nỗi ám ảnh năm năm qua quá lớn khiến hắn lúc nào cũng sợ quay lưng một cái liền không tìm được cậu, đời người có bao nhiêu lần năm năm để lãng phí chứ.
Kiều Cảnh Nam vẫn giữ nguyên tư thế ôm cậu từ phía sau, cằm gác trên vai cậu, cánh mũi chạm qua chạm lại chiếc cổ tinh tế.
Thẩm Tư Thần có chút ngượng ngùng, "Kiều tổng, tôi... tôi vừa làm việc xong, trên người toàn mùi dầu mỡ, còn có mồ hôi..."
"Tôi không ngại."
Thẩm Tư Thần cạn lời, cậu lại rất ngại đó. Ban ngày ban mặt ở trong tiệm ôm ôm ấp ấp, lỡ như người khác nhìn thấy thì biết làm thế nào.
"Người khác" - Lục Văn - xoay mặt bước ra ngoài canh cửa, trong lòng anh ta không ngừng cảm thán, hóa ra bệnh thích sạch sẽ của Kiều tổng là bệnh có chọn lọc, đại khái chính là dị ứng cả thế giới mà lại thích ứng với Thẩm Tư Thần.
Kiều Cảnh Nam ôm thêm một lúc, đến khi Thẩm Tư Thần cảm thấy nóng bức không chịu nổi mới buông ra.
"Sao em lại không nghe điện thoại của tôi?"
Cậu lục tìm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-muc-cung-chieu/402777/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.