Hai từ "chúng ta" này khiến cho Kiều Cảnh Nam giật mình, nhưng mà... dường như cũng đồng thời khiến cho hắn an tâm đến lạ thường.
Có lẽ đây cũng chính là đáp án khiến hắn hài lòng nhất, khiến hắn vui vẻ nhất và dễ dàng chấp nhận nhất, bởi vì con trai của cậu cũng là con trai của hắn, có nghĩa là từ trước đến này cậu vẫn luôn chỉ thuộc về một mình hắn.
Cậu là của riêng hắn!
Kiều Cảnh Nam yên lặng nhìn cậu, trên mặt không có biểu tình gì, thế nhưng trong lòng đã bắt đầu cuồn cuộn nổi gió, mà tất cả đều là gió xuân phơi phới.
Thẩm Tư Thần thấy hắn không nói gì, còn tròn mắt nhìn cậu, trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
"Tôi biết... tôi biết chuyện này rất khó tin, lúc đầu khi biết mình mang thai tôi cũng rất sốc. Nhưng mà bác sĩ đã nói với tôi rằng trên thế giới đã từng có trường hợp đàn ông có thể mang thai, chỉ là rất rất hiếm."
Giọng cậu nhỏ dần, nhỏ dần, đầu cúi xuống nhìn hai bàn tay của mình vặn lấy nhau, cậu rất sợ người bên cạnh sẽ nổi giận.
"Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn giấu anh lâu như vậy, chỉ là... chỉ là lúc biết bản thân mang thai tôi đã rất hoảng loạn. Lúc đầu tôi sợ anh sẽ không muốn có Tiểu Vũ, sẽ bắt tôi phá thai. Sau đó khi sinh ra tôi lại sợ anh sẽ cướp mất Tiểu Vũ, sẽ không cho tôi gặp Tiểu Vũ nữa... Tôi thật sự không biết phải làm sao... Tôi không thể không có Tiểu Vũ..."
"Cho nên em ôm con của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-muc-cung-chieu/274605/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.