Hai ngày sau.
Lục Văn đặt một xấp tài liệu lên bàn tổng giám đốc, ánh mắt không nhịn được mà lén quan sát sắc mặt của Kiều Cảnh Nam.
Nhìn thái độ này của Lục Văn, hắn đã biết quả nhiên là mình đoán đúng, thiếu niên mà hắn gặp hôm ấy chắc chắn có vấn đề.
Kiều Cảnh Nam mở tài liệu ra, hắn đọc lướt qua bối cảnh và thân thể của cậu, thám tử điều tra rất chi tiết, nhưng hắn chỉ tóm gọn lại trong một dòng.
Mồ côi, ở đậu, bỏ học, gia cảnh bình thường.
"Thẩm Tư Thần..." Hắn vô thức lẩm nhẩm cái tên in trên giấy.
Tư liệu về cậu rất rõ ràng, rất bình thường cho đến khoảng năm năm trước.
Đột nhiên Thẩm Tư Thần dọn ra khỏi Thẩm gia, nghỉ học ở trường đại học, sau đó thì không có tư liệu gì về cậu nữa.
Khoảng hai năm sau thì cậu xuất hiện ở vùng ngoại ô, mở một tiệm mì sống qua ngày. Khi ấy bên cạnh cậu còn xuất hiện thêm một đứa con trai hai tuổi.
Kiều Cảnh Nam chau mày, "Tài liệu này bị thiếu sao?"
Lục Văn lắc đầu, "Kiều tổng, thám tử nói tư liệu của Thẩm Tư Thần trong hai năm đó làm cách nào cũng không tra ra được, giống như có người đã xóa đi sạch sẽ tất cả vết tích vậy."
Hắn nhướng mày, "Còn có thể như thế."
Đứa trẻ tên Thẩm Tư Vũ kia trên giấy khai sinh bị bỏ trống phần thông tin của người mẹ. Chỉ viết tên của một mình Thẩm Tư Thần.
Kiều Cảnh Nam híp mắt, hắn nghĩ đến một vấn đề vô cùng khó tin, "Cậu nói xem, liệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-muc-cung-chieu/274601/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.