"Ca ca... Ngươi lại thua nữa rồi!"
Tử Dạ thu tay về lại. Cười nói.
Người thanh niên đứng dậy, khẽ phẩy hết toàn bộ tro bụi trên người mình, xoa đầu nàng, nói với giọng ấm áp.
"Chà... Ta lại thua nữa. Đúng là Tiểu Dạ ngày càng mạnh mẽ hơn mà!"
Nghe anh trai của nàng nói thế, Tử Dạ nhăn nhó hất bàn tay của ca ca nàng ra. Phồng má nói:
"Ca ca! Ta đã lớn! Không cần phải xoa đầu như thế nữa!"
"Haha! Ta biết chứ! Ngươi lớn đến mức cao ngang ngực ta mà!!!"
Nhìn thấy anh trai nàng ôm bụng ra cười, Tử Dạ nổi giận chạy ra ngoài:
"Ca ca lại chọc ta! Ta không cần ca ca nữa!"
"A! Tiểu Dạ đừng chạy!"
Cứ việc người thanh niên đó lại yếu hơn bất cứ người nào mà mình quen biết. Nhưng hắn lại là người đem lại cho Tử Dạ nhiều hạnh phúc nhất.
Hắn không tinh thông Phật pháp như là anh cả, không thành lập được Thiên Đình như anh hai, bất cứ người nào hắn cũng không bằng. Nhưng với nàng, hắn là người quan trọng nhất.
Vào lúc đó, thời gian trôi qua một cách êm ả. Không có ầm ầm sống dậy, không có gì nổi bật. Chỉ là một quãng thời gian yên ả, nhưng đối với nàng, đó là những kỷ niệm đáng nhớ nhất.
- --
"Ca ca!"
Nghe thấy Tử Dạ gọi như thế, anh trai nàng tò mò nhìn nàng.
"Lại gì thế? Tiểu Dạ?"
Tử Dạ chỉ tay vào một trong bức tranh mà người đàn ông đang không ngừng chảy nước ra từ mắt. Nàng tò mò hỏi:
"Làm sao hắn có thể chảy nước ra từ mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mot-vi-thien-ton-ve-nha/3809452/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.