"Vậy là ngươi được nhận được một vị cao thủ truyền thừa? Hơn nữa vị đó còn biết đến thiếp?"
Tử Dạ nghe được Trần Khai kể lại, nàng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Tên này may mắn như thế ư? Vừa mới bước vào con đường tu chân chưa đến một ngày đã nhận được truyền thừa. Ngươi không nghĩ đến nỗi khổ của mấy tên tán tu vất vả lặn lội tìm kiếm cơ duyên à?
Hơn nữa, tên này hoàn toàn chỉ ngồi một chỗ để cơ duyên đến tay. May mắn đến thế nào cũng không thể được lợi như vậy chứ?
Có khi nào hai bộ công pháp mà nàng đưa cho hắn là nguyên nhân không?
Nghĩ tới đây, nàng lập tức lắc đầu.
Không thể nào, nàng đã dùng thức thần để xem xét. Đây chỉ là hai bộ Cửu phẩm công pháp bình thường.
Vậy có khi nào tên này đang thức tỉnh trí nhớ kiếp trước không?
Hay là đoạt xá, trọng sinh thất bại?
"Nhức đầu thật! Không nghĩ nữa, chuyện của ngươi ngươi tự lo!"
30 phút sau, Tử Dạ lại nằm ỳ vào trên ghế. Bỏ mặc Trần Khai ngẩn ngơ ở bên cạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ vô trách nhiệm của nàng, Trần Khai thở dài. Quên đi, dù sao cũng không có hại cho hắn. Không bằng ngày sau tu vi thăng tiến, trở thành một "Con tốt thí" lại tìm hiểu cho biết.
Hắn đi vào trong phòng tắm, thay một lượt quần jeans, áo thun rồi đi ra ngoài. Trước khi đi hắn còn nói:
"Tôi đi mua chút đồ, cô có muốn đi cùng không?"
"A, thiếp bận rồi. Ngươi đi vui vẻ nha."
Nghe thấy Tử Dạ đáp lại, Trần Khai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mot-vi-thien-ton-ve-nha/3809446/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.