Nói là tìm người, cuối cùng là Ôn Hạc Hiên đích thân đưa An Nguyễn Nguyễn xuất cung.
Dọc đường đi hai người đều im lặng, cho đến khi ra cửa cung, chỉ cần quay lại từ nay về sau có lẽ không còn gặp lại, Ôn Hạc Hiên vẫn luyến tiếc kéo An Nguyễn Nguyễn lại.
“A Hiên thích Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn không thể cho A Hiên một cơ hội sao?”
Lời hắn nói giống như đang khẩn cầu, giọng điệu kia rất quen thuộc, khi A Hiên bất an sẽ nói như vậy, đáng thương lại ấm ức, khiến người ta mềm lòng.
An Nguyễn Nguyễn nghiêng người, bởi vì bóng mờ nên không thấy rõ biểu cảm nhưng đôi mắt của hắn vẫn sáng ngời như trước, nàng quả thật mềm lòng. Có một khoảnh khắc nàng đã nghĩ thế này: có lẽ A Hiên khôi phục trí nhớ rồi vẫn sẽ toàn tâm toàn ý đối với mình thì sao?
Nhưng mặc dù A Hiên của nàng vĩnh viễn không thay lòng, An Nguyễn Nguyễn không tin tưởng bản thân có thể luôn luôn tín nhiệm hắn, không hề sinh ra chút lòng nghi ngờ. Thân phận của A Hiên quá cao quý, dù hắn có lòng cũng sẽ có người lấy cớ “giang sơn xã tắc” và “huyết mạch hoàng thất” ép hắn nạp phi tuyển tú, còn có vô số quý nữ thèm muốn vị trí hoàng hậu kia, không tiếc dụ dỗ dùng kế, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ nàng phân biệt rõ ràng được, nhưng đề phòng quanh năm suốt tháng, dù chưa từng lạc hướng nàng cũng sẽ mỏi mệt, không được tự do.
Nói đến cùng, vẫn là bản thân nàng chưa đủ kiên định, chưa yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mot-ten-ngoc-la-hoang-de/1799132/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.