An Nguyễn Nguyễn đi dạo trong thành cả buổi sáng, tới trưa thì đến Thiên Hương Lâu nổi tiếng nhất trong thành Phú Dương ăn cơm. Thư Minh Húc và Diệp Cô Lan đã chờ ở trong quán.
Có lẽ bị bỏ lại một mình nên Diệp Cô Lan trưng ra khuôn mặt lạnh đối với An Nguyễn Nguyễn, càng khỏi nói tới những người khác. An Nguyễn Nguyễn gọi một bàn thức ăn mà Diệp Cô Lan thích ăn cũng không thể dỗ dành nàng ta, cuối cùng nàng bất đắc dĩ nói: “Vậy lần sau ta để Tiểu Cẩm ở lại, cô đi theo ta.”
Thư Minh Húc rốt cuộc ăn hết canh gà nhân sâm mà An Nguyễn Nguyễn cố ý gọi cho y, nói là bổ sung dinh dưỡng cho y, y áy náy nói: “Là lỗi của ta, nên để ta nhận lỗi với Cô Lan tiểu thư mới đúng.”
Diệp Cô Lan không thực sự tức giận, nàng ta chỉ là cũng muốn đi theo An Nguyễn Nguyễn thôi. Nàng ta không giống An Tiểu Cẩm, thấy An Nguyễn Nguyễn hiểu sai liền thực sự giả vờ tức giận, nhưng mục đích chỉ có một: “Ôn công tử chỉ nghe lời của tiểu thư, tiểu thư bảo công tử luận bàn với ta thì ta sẽ không tức giận.”
An Nguyễn Nguyễn cười mắng: “Quá đáng, Cô Lan lại dám tính kế ta.”
Diệp Cô Lan hơi nâng cằm, ngầm thừa nhận.
An Nguyễn Nguyễn nhìn sang Ôn Hạc Hiên, hắn ngẩn người nhìn món cua tuyết là món tủ của Thiên Hương Lâu. An Nguyễn Nguyễn gọi hắn, hắn cũng không phản ứng.
An Nguyễn Nguyễn vươn tay quơ quơ trước mặt hắn: “A Hiên.”
Lúc này Ôn Hạc Hiên mới hoàn hồn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mot-ten-ngoc-la-hoang-de/156088/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.