Nhìn tiếp lấy bóng dáng Thủy Ngân đang đi xa dần, Nguyệt My Nhi làm như quyết định 1 điều gì đó rất quan trọng.
.............................................................................................................................................
Vào buổi sáng mai, chim hót vang cả ngọn núi. Thủy Ngân nằm trên giường nheo nheo đôi mắt lại cảm giác đầu nặng nề, nghĩ lại sự việc tối qua diễn ra, hắn cười thảm:
- Sư phụ. Đồ nhi còn đây nhưng người còn đâu?
Tắm rửa thay quần áo xong xuôi, cầm theo Cửu U Huyền Cầm, quà sinh nhật của Thủy Ngân mà lão đạo trưởng tặng cho. Thủy Ngân mặc bộ sáo trang Phù Quang Mộng Tuyết mà khí linh hệ thống tặng cho khi hắn tròn 5 tuổi, bộ trang phục này có thể co dãn theo kích cỡ cơ thể con người đồng thời có khả năng tự chữa lành và làm sạch nên Thủy Ngân cực kỳ ưa thích nhưng càng làm cho Thủy Ngân cảm giác 1 chút mờ mịt với tương lai của mình ở thế giới này.
Thở ra 1 hơi dài, Thủy Ngân nói với khí linh:
- Như Nhi, có phải bây giờ đến lúc ta nên rời khỏi đây 1 đoạn thời gian rồi phải không:
- Ngân Ca, từ khi huynh được xuyên tới đây thì nó vốn chỗ không nên ở rồi, chỗ của huynh là giang hồ rộng lớn ngoài kia
- Ngoài kia thật sự ta rất chán nản. Cái gì ân oán tình cừu, cái gì hư danh phú quý ta đều không thích.
Nói về cái hệ thống mà Thủy Ngân nhận được khi xuyên qua, nó vốn không phải là cái gì hệ thống bình thường. Trong các trường hợp cẩu huyết với các hệ thống khác thì hở tý là đòi mạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mong-tinh-ca/86632/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.