Đêm đông giá rét, phố đã lên đèn, tuyết rơi từng đợt là cho người ta buốt hết tâm can. Điểm 1 điếu thuốc trên môi, Lục Thủy Ngân thở dài....
- Nửa năm không về nhà. Cha mẹ vẫn tốt sao?
Là du học sinh tới nơi đất khách quê người, Thủy Ngân hắn có tính cách hướng nội nên sang bên này 2 tháng hắn mới chật vật kiếm được 1 công việc làm thêm. Điểm 1 chút nhìn điện thoại, Thủy Ngân khẽ cười:
- Nếu như ta sinh ra trong thời võ hiệp hẳn là tốt hơn nga. Võ lực làm đầu, mỹ nhân đưa tới, sống sung sướng 1 đời không lo nghĩ.
Nghĩ đến như vậy hắn vội vàng chết tâm, xuyên việt người ai ai cũng là tứ cố vô thân, xuyên qua chỉ có nhẹ nhàng buông thả nhưng hắn bây giờ còn có gia đình. Hơn 19 tuổi không có nổi 1 mối tình vắt vai hay chính xác hơn là hắn quá ngốc để có thể hiểu được chuyện tình cảm nhưng hắn vẫn mong muốn có 1 ngày hắn có thể chân chính biết yêu là gì. Cuộc sống khó khăn bên đất khách, nhiều lúc đi làm về thấy những đôi yêu nhau nắm tay đi trên đường, cơn gió lạnh vút qua làm hắn rùng mình, nghĩ tới 1 đoạn tiểu thuyết mà hắn thường hay đọc:
" Ngày ngày đi làm về nhìn thấy nhưng đôi yêu nhau đang hôn nhau thắm thiết mà tôi không hề có cảm giác bởi vì tình yêu là 1 thứ quá mong manh, những người đang hôn nhau lúc này có thể đêm nay sẽ chia tay thôi, nhưng khi thấy người ta dắt nhau ra từ khu chợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mong-tinh-ca/86629/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.