17
Cái gọi là Trường Ninh điện, chính là nơi để thánh nhân và quan viên bí mật nghị sự sau khi hạ triều.
Không gian thật sự rất rộng, trăm người đứng căn bản không phải là vấn đề.
Bệ hạ an vị ngồi trên ghế, khoác áo lông lớn, đội mũ, còn có cung nhân bưng chậu than. Nhưng hắn có từng nghĩ tới không? Các vị đại nhân có được đãi ngộ như hắn không? Còn ta thì sao? Ta cũng biết lạnh chứ? Chốc lát sau, những người có thể đến đều đã đến hết, có người tóc hoa râm, râu hoàn toàn bạc trắng, có người trẻ hơn một chút, cũng có người ưa nhìn, chẳng hạn như Ôn Túc.
Đã mấy chục ngày rồi ta chưa gặp lại hắn, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn mặc quan phục, một bộ áo bào đỏ tươi, lúc này ta mới thực sự hiểu được “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị*” nghĩa là gì.
*Những tảng đá ngọc được xếp chồng lên nhau, đứng thẳng xanh mướt tựa như cây tùng. Thân như ngọc, khí chất như cây tùng, thường được dùng để so sánh với nam thần. Sắc đẹp có một không hai, không có người thứ hai giống như hắn.
Nhưng tại sao hắn lại cúi mặt trốn tránh ánh mắt của ta? Chẳng lẽ người nên trốn không phải là ta sao?
Đường đường là hộ bộ thượng thư, vậy mà chẳng làm gì được ta.
Không biết hậu cung có bao nhiêu nương nương, ta thấy người khác quỳ, liền quỳ theo, ta biết hoàng hậu là ai, bởi vì chỉ có nàng mới có tư cách mặc y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mong-nhu-so/4081488/chuong-8.html