Đoàn người ra khỏi Lạc Thủy trấn không đến nửa canh giờ, Lãnh Tịch Chiếu liền từ trong xe ngựa vén rèm đi ra, đặt mông ngồi ở bên cạnh xa phu.
“Lại làm sao vậy?” Tây Đằng Lâm khó hiểu nhìn y.
Lãnh Tịch Chiếu hướng hắn khoát tay:“Không có việc gì, chỉ là ở trong xe ngựa ngốc một mình có chút buồn, đi ra ngoài đổi không khí thôi.”
Tây Đằng Lâm vui vẻ, thân thủ đem y túm đến trên lưng ngựa:“Ta đây mang theo ngươi.”
“A?” Lãnh Tịch Chiếu sắc mặt tái nhợt cự tuyệt:“Không cần đi?” Lần trước thiếu chút nữa rớt xuống ngựa y còn nhớ rõ ràng, đánh chết cũng không dám lại cưỡi Kim Yến Lưu.
“Không có việc gì, lần này ta không cho nó chạy loạn.” Tây Đằng Lâm tay trái đem tiểu tử kia ôm vào trong lòng, tay phải lôi kéo cương ngựa theo đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, thị vệ chung quanh thấy thế liền cười bí hiểm, ở xa xa kia Thiên Lang quốc hai ngàn tinh binh cũng khe khẽ nói nhỏ —– Lãnh thiếu gia như thế nào nhanh như vậy đã bị người ta thu phục rồi, phải nhanh chóng phái người nói cho Hoàng Thượng!
Lãnh Tịch Chiếu bị ôm ở trong lòng Tây Đằng Lâm, cảm thấy có chút khẩn trương, thân mình muốn cứng ngắc bao nhiêu thì có bấy nhiêu cứng ngắc, chỗ nào chỗ nấy đều cảm thấy không được tự nhiên, vì thế quay đầu nhỏ giọng mở miệng:“Ngươi vẫn là để ta xuống đi.”
Tây Đằng Lâm sắc mặt rồi đột nhiên trầm xuống:“Như thế nào? Ghét bỏ Tiểu Yến của ta?”
Kim Yến Lưu dưới thân họ nghe thế bất mãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mong-nhat-giang-ho-he-liet-chi-lam-lac-tich-chieu/85305/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.