Chương trước
Chương sau
Trong một căn nhà đổ nát ngoài Thiên Hiệp thành, Hiệp Lưu Thương vươn tay dò xét mạch đập của Tây Đằng Lâm, khóe miệng nhếch lên:“Uống nhiều Hóa công tán như vậy, cảm giác như thế nào?”

Tây Đằng Lâm nhắm mắt lại, trên mặt không có biểu tình.

“Ta đã đem bản đồ địa hình của Vô Ưu cốc cho Sở Vô Thiên, hắn hôm nay sẽ dẫn người đi.” Hiệp Lưu Thương thong thả đến cạnh cửa tự nói chuyện:“Ta vốn không muốn giúp hắn, bất quá hắn ra giá rất cao, cũng đủ cho ta và ngươi qua cả đời, cho nên cho dù hắn rất đáng ghét, ta cũng đáp ứng cùng hắn hợp tác, chính là không biết, hắn còn có mệnh trở về hay không.”

Vừa dứt lời, Hiệp Lưu Thương đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, vì thế trong lòng cả kinh, quay đầu, Tây Đằng Lâm không biết khi nào đã đứng ở phía sau.

“Võ công của ngươi……” Hiệp Lưu Thương không thể tin nhìn dây xích khóa Tây Đằng Lâm bị cắt thành mấy mảnh:“Ngươi mấy ngày nay luôn luôn âm thầm vận khí?”

Tây Đằng Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, tay thoáng phát lực, Hiệp Lưu Thương liền ngất đi.

Trong cơ thể giống như có vô số đạo chân khí len lỏi, Tây Đằng Lâm hai mắt phiếm hồng, nâng tay phát ra một đạo nội lực, ngoài phòng một khối đá ta cứng răng rắc nứt ra.

Trong Vô Ưu cốc, Lãnh Úy đang mang theo Lãnh Tịch Chiếu phá vòng vây.

“Bọn họ đều là dân chúng bình thường.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn đám người đơ dại ra trước mắt, chỉ biết hướng phía trước đi tới thì có chút sốt ruột:“Có người hạ cổ bọn họ.”

“Má ơi, quái vật kìa! Cách lão tử xa một chút! Chớ có sờ ta!” Vương Tuyệt võ công không tốt, chỉ có thể cầm một đống thuốc bột thảy khắp nơi, trong lòng thầm mắng xui xẻo. Sáng nay đang ngủ ngon giấc, đột nhiên chợt nghe đến ngoài phòng có thanh âm đao thương va vào nhau, mới đầu nghĩ Lãnh Úy cùng Hứa Tư Đình luận võ, cũng không để ý, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn, vì thế nổi giận đùng đùng mặc kệ chân trần nhảy xuống giường ra khỏi phòng, nhất thời ngây người, chỉ thấy ngoài cửa loạn thành một đống, không biết từ đâu tới rất nhiều người mặc quần áo tả tơi, một đám người trên mặt không có biểu tình gì, võ công một chút cũng không có, chỉ có động tác lại tà môn nhất trí, chỉ biết cầm đao nghiêm mặt tiến lên phía trước chém.

Hứa Tư Đình trong lòng cũng có chút hoảng sợ, nếu đến là một đám đồ đệ cùng hung cực ác còn đỡ, nhưng trước mắt những người này lại là dân chúng hiền lành bị khống chế, giết cũng giết không được, điểm huyệt cũng điểm không được, trong lòng thật nghẹn khuất.

“Chúng ta đi trước được không?” Vương Tuyệt trong đầu bốc khói.

“Không được!” Hứa Tư Đình phủ quyết, hiện tại trốn đi rất là đơn giản, nhưng mà vạn nhất những người này chạy ra khỏi Vô Ưu cốc, vậy dân chúng trong Thiên Hiệp thành tất sẽ có nguy hiểm, trước mắt phải nghĩ biện pháp bắt giữ những người này.

Lãnh Tịch Chiếu nhìn Phương Hủ giống như con báo con xông lên trước, trong lòng cảm thấy chính mình thực vô dụng, sớm biết như thế thì đã đi học một chút võ công.

“Này rốt cuộc là cái tà môn cổ độc gì thế, sao mà phiền phức như vậy.” Hai canh giờ sau, Lãnh Úy mang theo Lãnh Tịch Chiếu nhảy lên trên nóc nhà thở hồng hộc.

Lãnh Tịch Chiếu chau mày lắc đầu, ngày đó thử vô số loại giải dược, nhưng một loại cũng không đúng, không có đạo lý nha……

Vương Tuyệt cũng mệt muốn chết, vì thế tìm một cơ hội trốn ở sau đại thụ thở, còn không kịp thở hai hơi liền cảm thấy sau đầu một trận gió lạnh, nhanh chóng theo bản năng ngồi bẹp xuống phía dưới, ngẩng đầu chỉ thấy một nhát búa thật sâu cắm vào thân cây, một đại tráng hán vừa to vừa cao hai mắt vô thần nhìn Vương Tuyệt.

“Đại đại ca ngươi ngươi ngươi……” Vương Tuyệt răng nanh run lên, muốn phản kích nhưng lại cảm thấy chân mềm nhũn, mấy năm nay vẫn luôn ở trong phòng phối dược, thể lực kém muốn chết, vừa nãy cùng người dây dưa lâu như vậy, vì thế, hết lực rồi.

Tráng hán ném búa, vươn tay nắm thắt lưng Vương Tuyệt giơ lên cao, Vương Tuyệt trong lòng ai thán, mẹ nó, cái tên thầy tướng số chết bằm còn dám nói chính mình có thể sống trăm tuổi…… Chờ chính mình bị ngã chết sau đó nhất định phải biến thành lệ quỷ đi Vân Sát Bảo tìm hắn!

Nhắm mắt lại chờ chết, lại cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, chính mình bị người ôm đặt qua một bên, tuy rằng mông rơi xuống hơi đau, nhưng mà, không chết!

Vương Tuyệt mở mắt chớp chớp, mở lớn miệng, Tây Đằng Lâm?

“Lâm Lâm!” Lãnh Tịch Chiếu đã ở trên nóc nhà thấy được Tây Đằng Lâm, vì thế hướng hắn phất tay.

Tây Đằng Lâm nhìn Lãnh Tịch Chiếu ở phía xa liếc mắt một cái, khóe môi hiện một chút ý cười, nhưng không có đi qua, mà là tiếp tục cùng những người đó chiến đấu.

“Bọn họ là dân chúng, bị tên họ Sở hạ cổ, chưa đến lúc bất đắc dĩ, không thể giết!” Hứa Tư Đình lớn tiếng kêu lên.

Tây Đằng Lâm xuống tay liền kiềm hãm, sửa lại chiến thuật, một đường hướng phía Lãnh Tịch Chiếu phá vòng vây rồi đi qua.

Lãnh Úy đứng ở trên nóc nhà nhìn Tây Đằng Lâm thân hình hòa khí tràng, ánh mắt hơi hơi nheo lại — luyện thành rồi?

“Tiểu Tịch.” Tây Đằng Lâm nhón chân nhảy lên nóc nhà.

Lãnh Tịch Chiếu tiến lên ba chân bốn cẳng ôm lấy Tây Đằng Lâm.

Lãnh Úy cười, nhảy xuống đi giúp Hứa Tư Đình.

“Ngươi có biện pháp nào giải độc đó không?” Tây Đằng Lâm hỏi.

Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, có chút tự trách cùng bối rối:“Ta không biết, ta thử thiệt nhiều loại rồi, vẫn là không tìm được, thực xin lỗi.”

“Không có việc gì.” Tây Đằng Lâm vỗ vỗ y:“Đừng hoảng hốt.”

Lãnh Tịch Chiếu nhìn đám dân chúng phía dưới, trong đầu ong ong loạn lên, chẳng lẽ cổ độc này…… Căn bản là không có giải dược? Không giải dược! Trong lòng linh quang chợt lóe, Lãnh Tịch Chiếu xoay người bắt lấy vạt áo Tây Đằng Lâm:“Mang ta đi phía sau núi, mau!”

Tây Đằng Lâm sửng sốt, gật gật đầu, ôm Lãnh Tịch Chiếu nhanh chóng lao đến phía sau núi.

“Các ngươi hai người! Lâm trận bỏ chạy!” Vương Tuyệt giơ chân.

Lãnh Tịch Chiếu hai người một đường đến phía sau núi, chuyển qua mấy vòng, quả nhiên tìm thấy có một cái bàn lớn, một người thân hình to tròn đang đối với cái bình trên bàn lẩm bẩm.

Thấy có người đến, Sở Vô Thiên bối rối muốn chạy, lại bị Tây Đằng Lâm một bước tiến lên chế trụ.Sở Vô Thiên trong lòng biết lần này trốn không thoát, vì thế cười lộ vẻ sầu thảm:“Mặc dù là chết, ta cũng muốn khắp thiên hạ chôn cùng ta, vận số Hoa Thiên Lang, đã sớm hết! Các ngươi chờ coi, rất nhanh sẽ có báo ứng!”

“Lâm Lâm, làm thịt hắn!” Lãnh Tịch Chiếu ôm cánh tay nghiến răng nghiến lợi, đại phôi đản! Còn dám nguyền rủa Hoàng Thượng! Ngươi hết đường sống rồi!

Sở Vô Thiên chết đi, dân chúng bị hạ cổ đều như bị rút hết khí lực, ngã xuống.

“Ôi mẹ ơi, rốt cục xong rồi.” Vương Tuyệt đặt mông ngồi dưới đất, đời này cũng chưa từng mệt như vậy.

Hứa Tư Đình ngồi xổm xuống xem xét một chút, nghi hoặc nói:“Như thế nào đột nhiên như thế?”

Lãnh Úy nhọn mi cười, tâm nói cái này phải hỏi hai cái xú tiểu tử kia.

Sau một lát, quả nhiên thấy Tây Đằng Lâm ôm Lãnh Tịch Chiếu chạy trở về.

“Sư phụ.” Tây Đằng Lâm đi đến trước mặt Lãnh Úy:“Sở Vô Thiên ở phía sau núi, bị ta giết.”

“Trách không được.” Hứa Tư Đình thở ra:“Vậy dân chúng……?”

“Không có việc gì, ta có dược.” Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi.

Phương Hủ ngồi xổm bên cạnh một thân cây nhỏ giọng ho khan, Hứa Tư Đình đi qua dò thử mạch đập của nó, tán dương gật gật đầu:“Nội lực vô dụng?”

“Không.” Phương Hủ lắc đầu:“Mạng của ta phải giữ lại, bằng không phụ thân cùng gia gia sẽ thương tâm.”

“Ta mang ngươi trở về nghỉ ngơi trước.” Hứa Tư Đình ôm lấy Phương Hủ đi về phòng, nghĩ rằng tiểu phiến tử lúc nhỏ có phải hay không cũng đáng yêu như vậy.

Vương Tuyệt chống cánh tay mỏi nhừ từ dưới đất đứng lên, phủi mông vui vẻ chạy tới  dược khố bảo bối của mình có bị phá hư cái gì hay không. Trong lúc nhất thời, trong viện chỉ còn lại có Lãnh Úy, Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu ba người.

“Võ công của ngươi luyện thành như thế nào?” Lãnh Úy nhìn Tây Đằng Lâm buồn bực nói, thật sự là không nghĩ ra, hắn luyện lâu như vậy đều vẫn đứng yên ở tầng thứ tám, như thế nào trong thời gian vài ngày ngắn ngủn cư nhiên lại có bước đột phá lớn như vậy?

“Ta cũng không biết.” Tây Đằng Lâm nhíu mày:“Ta là bị Hiệp Lưu Thương bắt đi, hắn cho ta uống Hóa công tán, vừa mới đầu lúc vận công thì toàn thân đều đau, sau đó chậm rãi đau đớn có chút giảm bớt, rồi sau đó, thì cảm thấy nội lực toàn thân giống như được đổi mới, cũng không biết là vì cái gì, sáng nay đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có chân khí vận hành, sau đó thì luyện thành.”

“Cứ như vậy?” Lãnh Úy dở khóc dở cười, dựa vào vận khí?

Tây Đằng Lâm thành thành thật thật gật đầu.

Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt:“Ta cho Lâm Lâm uống rất nhiều loại dược, nói không chừng khi chúng hòa cùng Hóa công tán thì xảy ra phản ứng không ngờ, đúng không?”

Lãnh Úy trong lòng cảm thấy thực buồn bực, làm gì có người may mắn như vậy? Càng nghĩ càng không nói gì, vì thế tự mình đi bộ ra ngoài tiếp tục suy nghĩ.

Chờ Lãnh Úy đi rồi, Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi, vẻ mặt áy náy quay đầu nhìn về phía Tây Đằng Lâm.

“Làm sao vậy?” Tây Đằng Lâm nhướng mi nhìn y.

“Thực xin lỗi.” Lãnh Tịch Chiếu cố lấy dũng khí nhận sai:“Ngày đó là ta kê đơn hạ mê dược ngươi, vốn là muốn làm cái kia cái kia, kết quả Vương Tuyệt gọi ta đi xem bệnh, sau đó khi ta trở lại, ngươi đã không thấy tăm hơi.”

Lãnh Tịch Chiếu thanh âm càng nói càng nhỏ, đến chữ cuối thì gần như nỉ non. Bất quá Tây Đằng Lâm vẫn nghe rành mạch, vì thế vừa bực mình vừa buồn cười, chính mình có phải hay không hẳn là nên cảm tạ Hiệp Lưu Thương, nếu không bị hắn bắt đi, chính mình đại khái thực sẽ bị tiểu lưu manh này ăn luôn, lần đầu tiên của hai người đó nha…… Vậy về sau thật sự không cần đảo chính nữa!!

“Lâm Lâm ta không phải cố ý …… Không phải…… Ta thật là cố ý muốn đem ngươi làm cái kia rồi cái kia…… Nhưng mà ta không muốn cho người ta đem ngươi bắt cóc.” Thấy Tây Đằng Lâm không nói lời nào, Lãnh Tịch Chiếu lúng túng nói năng lộn xộn:“Lần sau ta không dám.”

Tiểu lưu manh cúi thấp đầu, tội nghiệp vươn tay niết viền tay áo, thấy Tây Đằng Lâm chưa nguôi cơn giận.

“Lâm Lâm.” Lãnh Tịch Chiếu thực ủy khuất.quinnalaurent.wordpress.com

Tây Đằng Lâm đi đến trước mặt y, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm y lên, nhíu mày:“Không được khóc.”

Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, tâm nói ta cũng không muốn khóc, vấn đề là nhịn không được.

“Lần sau không được tùy hứng như vậy.” Tuy rằng rất muốn ôm tiểu ngốc tử trắng noãn mềm mại này rồi hung hăng hôn mấy cái, nhưng mà vì phải lấy lại uy phong, Tây Xuyên vương vẫn là biểu hiện thực nghiêm túc.

Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi chớp chớp mắt, gật gật đầu, ánh mắt ngập nước, vẻ mặt hối lỗi.

Tây Đằng Lâm vẫn chưa hết gận.quinnalaurent.wordpress.com

Tiểu lưu manh nghĩ nghĩ, vươn tay ôm cổ Tây Đằng Lâm, nhón chân lên, hôn cái ‘bẹp’ lên mặt Tây Đằng Lâm.

Lại là y chủ động? Tây Đằng Lâm dở khóc dở cười, vươn tay ôm chặt Lãnh Tịch Chiếu.

Quyền chủ động rất nhanh bị cướp đi, Lãnh Tịch Chiếu bị hôn như lọt vào trong sương mù, há miệng hít thở.

Tây Đằng Lâm nhìn bộ dáng nuốt nuốt nước miếng động tình của tiểu ngốc tử trong lòng mình, hiện tại chính mình hẳn là có năng lực bảo hộ y, có phải là có thể mở miệng hướng sư phụ cầu hôn rồi hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.