Lâm Hạo Phong đuổi Lâm Hạo Dương đi, một mình hướng cửa thành đi đến, muốn nhìn một chút xem có ai khả nghi không, đột nhiên nhìn thấy đằng trước có nhiều người vây quanh thành một vòng cực kì náo nhiệt.
“Xú tiểu tử, dám trộm đồ của ta!” Một đàn ông trung niên túm lấy một tiểu nam hài không cho đi.
“Mới không phải của ông!” Tiểu nam hài nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay:“Đây là của Tiểu Hủ! Ông là người xấu!”
“Vô liêm sỉ!” Người đàn ông trung niên kia buồn bực, nhấc chân lên hướng phía tiểu nam hài kia đạp xuống, lại cảm thấy chân tê rần, giương mắt liền thấy một Hắc y nhân đứng trước mặt dùng lực bẻ cổ chân của mình.
“Ngươi…… Là ai?!” Lão bị Lâm Hạo Phong nhìn đến trong lòng sợ hãi, lại không muốn cứ như vậy nhận thua, vì thế ngạnh cổ kêu:“Ban ngày ban mặt, tên trộm con này trộm đồ trong quán của ta, ta còn chưa có trình lên quan đó!”
“Ông nói bậy! Ngọc bội này rõ ràng chính là của mẫu thân Tiểu Hủ để lại cho hắn, Tiểu Hủ nói là bị ông lừa lấy đi! Ông mới là người xấu!” Tiểu nam hài trừng mắt nhìn lão bản, một chút sợ hãi cũng không có.
Lâm Hạo Phong mặt nhăn nhíu, ngồi xổm xuống nhìn tiểu nam hài:“Đem ngọc bội cho ta xem một chút được không?”
Tiểu nam hài do dự một chút, gật gật đầu.
Lâm Hạo Phong cầm lên xem xét, là khối ngọc bội rất tầm thường, bất quá đường nét chạm khắc rất tinh tế, ở trên còn có chữ ‘Phương’ nho nhỏ.
“Ngươi có chứng cớ gì nói nó là của ngươi!” Lão bản nhìn thấy Lâm Hạo Phong là người nơi khác, vì thế thêm can đảm:“Bốn chữ “Đồng tẩu vô khi ” trong quán của ta là do Tri phủ đại nhân tự tay viết!“ ( -không lừa dối người già và trẻ nhỏ -)
Lâm Hạo Phong nhìn thấy trên đầu lão bản đã toát mồ hôi cùng có chút trốn tránh trong ánh mắt, lại nhìn dân chúng chung quanh, trong lòng đã hiểu được đại khái, vì thế quay đầu ôn tồn hỏi tiểu nam hài:“Ngươi có chứng cớ nói nó là của ngươi?”
“Không phải của ta.” Tiểu nam hài túm túm góc áo:“Là của Tiểu Hủ, hắn là người thôn Ngoại Hương, trước đó vài ngày, hắn chính mồm nói với ta lão bản của Phúc Sinh Kim Phô lừa hắn lấy đi ngọc bội, nguyên bản có hai cái, Tiểu Hủ giữ một cái, ta đã từng thấy, cùng này giống nhau như đúc.”
“Trên đời này đồ vật giống nhau như đúc thì có gì lạ!” Lão bản từ trong lỗ mũi phì hơi.
Lâm Hạo Phong không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi tiểu nam hài:“Tiểu Hủ là bằng hữu của ngươi? Hắn họ gì?”
“Phương.” Tiểu nam hài nhìn Lâm Hạo Phong:“Tiểu Hủ nói này là ngọc bội do mẫu thân hắn lưu lại, mấy ngày hôm trước hắn cùng gia gia hắn lưu lạc đến nơi đây, không quen biết ai lại không có tiền, liền vào hiệu cầm đồ muốn đem đồ dùng không cần thiết đem đổi lấy chút tiền, ai biết lão bản cầm ngọc bội rồi cũng không chịu đưa tiền, còn đuổi hắn cùng gia gia ra ngoài.”
“Tên trộm con nhà ngươi nói hưu nói vượn!” Lão bản thẹn quá thành giận, vừa định mắng liền cảm thấy cổ mình chợt lạnh, chân như nhũn ra:“Ngươi…… Ngươi làm gì!”
“Ngươi nói nhiều quá.” Lâm Hạo Phong thu kiếm, giương mắt nhìn bảng hiệu cầm đồ:“Lý Hạ?”
“Đúng, Lý đại nhân thường xuyên đến bổn điếm.” Nghe được tên Lý Hạ, lão bản lá gan to thêm:“Sợ rồi sao?”
Lâm Hạo Phong lười cùng hắn dây dưa, muốn lập tức đi tìm tên Lý tri phủ kia, nhưng lại sợ tên gian thương này sẽ phái người khi dễ tiểu nam hài, liền thân thủ bế tiểu nam hài lên đi ra ngoài.
“Này……!!” Lão bản kêu vài tiếng, lắc đầu đi vào trong, thầm nói hôm nay thật xui, người trẻ tuổi kia nhìn qua xem ra rất phiền toái, vẫn là chớ chọc vào.
“Thúc thúc.” Tiểu nam hài bất an từ chối một chút:“Ngươi để ta tự mình đi là được.”
“Nhà ngươi ở đâu?” Lâm Hạo Phong không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước:“Đưa ngươi trở về ta còn có việc gấp.”
Tiểu nam hài bị giọng điệu lạnh như băng của Lâm Hạo Phong dọa sợ, vụng trộm le lưỡi:“Nhà của ta ở thôn Thanh Khê, ra khỏi cửa thành là tới.”
Lâm Hạo Phong ôm tiểu hài tử một đường bay đi, tiểu nam hài trong lòng hâm mộ, bình thường chính mình phải đi mất hai canh giờ, Lâm Hạo Phong lại có thể trong nháy mắt liền đến thôn, hơn nữa hắn vừa rồi bộ dáng uy phong lẫm liệt, tiểu nam hài nhìn về phía Lâm Hạo Phong trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.
“Đến rồi?” Lâm Hạo Phong buông tiểu hài tử ra vỗ vỗ trên người hắn:“Lần sau cẩn thận một chút, trở về đi.”
“Thúc thúc.” Tiểu nam hài túm lấy Lâm Hạo Phong:“Ta gọi là Tiểu Ngưu, cám ơn thúc hôm nay đã cứu ta.”
Lâm Hạo Phong cười cười, xoay người vừa định đi, lại sửng sốt.
Cách đó không xa, dưới táng cây liễu, một bóng dáng quen thuộc đang im lặng đứng ở nơi đó, màu hổ phách trong ánh mắt không che dấu được bối rối…… Cùng một tia kinh hỉ.
“Tử Ninh ca ca!” Tiểu Ngưu vui tươi hớn hở tiến lên:“Huynh như thế nào lại đứng ở chỗ này a.”
Gia Luật Thanh phục hồi tinh thần, cúi đầu che dấu nụ cười:“Ta ở trong phòng cảm thấy nhàm chán, liền đi ra ngoài, ngươi đi về trước, ta sáng mai lại tới nhà ngươi, được không?”
Lâm Hạo Phong có chút bất đắc dĩ, sao lại kêu Gia Luật Thanh là ca ca, còn kêu mình là thúc thúc chứ?
“…… Sao ngươi lại tới đây?” Gia Luật Thanh có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn.
“Trên đường thấy tiểu Ngưu bị khi dễ, nên ra tay nghĩa hiệp thôi.” Lâm Hạo Phong bình phục một chút cảm xúc:“Ngươi ở đây?”
“Ừ, ta trước đó vài ngày gặp được a Tú cùng gia gia của nàng, hai người bọn họ ở đây, ta cũng liền ở lại đây.” Gia Luật Thanh giương mắt nhìn chân trời phía đông nghìn nghịt mây đen, do dự một chút, nói:“Muốn hay không…… Đi vào trong nhà ngồi? Trời mưa.”
“…… Không được.” Lâm Hạo Phong lau đi hạt mưa rơi trên mặt:“Trời mưa, ngươi nhanh trở về đi.”
Gia Luật Thanh sợ run một chút, gật đầu, yên lặng quay đầu đi trở về.
Ngày mùa hè, dông tố nói đến là đến, tựa như trong nháy mắt ở nháy mắt một giọt mưa nhỏ cũng có thể biến thành cơn mưa to, trong màn mưa mờ mờ, Gia Luật Thanh không nhìn rõ đường nên cước bộ có chút chậm chạp, Lâm Hạo Phong ở trong lòng thở dài, vài bước tiến lên một phen ôm lấy y hướng phía trước chạy đi:“Nhà ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”
Gia Luật Thanh bị hắn ôm vào trong ngực, cảm thấy trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc không rõ, dồn ép y có chút khó thở.
Hai người một đường đi vào một tiểu viện, chỉ thấy một tiểu cô nương đang cầm dù chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Hạo Phong ôm Gia Luật Thanh vào sân, đầu tiên là cả kinh, sau đó liền vui vẻ nói:“Đại nhân, sao người lại tới đây?.”
“Ta đến xem y.” Lâm Hạo Phong ôm Gia Luật Thanh vào phòng ngủ, nói:“Ngươi trước tiên đem quần áo ướt thay ra, ta đi giúp ngươi đun nước tắm, có rượu thuốc không?”
“Ta tự mình làm là tốt rồi.” Gia Luật Thanh nhìn Lâm Hạo Phong:“Quần áo ngươi cũng ướt, cũng nên đổi –”
“Ta không sao.” Lâm Hạo Phong gấp gáp, quay đầu đi ra ngoài:“Nhanh chóng đem quần áo thay đổi, nếu không lại bệnh.”
“Tử Ninh ca ca, hắn đối với huynh thật tốt.” A Tú chớp chớp mắt:“Huynh mau thay quần áo đi, ta đi phòng bếp.”
Gia Luật Thanh gật gật đầu, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, lúc trước là chính mình không nghĩ liên lụy hắn, vừa rồi nên làm cho hắn hoàn toàn chết tâm mới đúng, nhưng là vì cái gì một khi nhìn thấy đôi mắt kia, thì một câu tuyệt tình cũng không thể nói nên lời?
Lâm Hạo Phong ngồi xổm nhóm lửa, A Tú chạy lại ngồi xổm một bên:“Đại nhân để ta nấu nước cho, người đi cùng Tử Ninh ca ca nói chuyện đi.”
Lâm Hạo Phong cười cười, nhìn nàng:“Đừng gọi ta là đại nhân, bảo ta Lâm đại ca đi, ngươi sao lại ở đây?”
“Nơi này là nhà của gia gia ta nha.” A Tú cầm lấy cây quạt quạt lửa:“Từ sau khi được đại nhân cứu, ta cùng gia gia trở lại đây, gia gia ta làm nghề thợ mộc, chúng ta sống rất tốt, gia gia nói đại nhân là đại ân nhân.
“Đã nói là kêu ta là Lâm đại ca.” Lâm Hạo Phong nhìn nước trong nồi:“Tử Ninh thì sao?”
“Tử Ninh ca ca là mấy ngày hôm trước vừa tới nơi này, gia gia ở thôn trên gặp được huynh ấy, nên kêu huynh ấy cùng đến ở đây, với người ngoài thì nói là họ hàng xa. Tử Ninh ca ca đáp ứng thôn trưởng dạy cho vài đứa nhỏ trong thôn học chữ, mọi người đều hoan nghênh huynh ấy, ngày hôm qua còn có người tới mai mối, bất quá Tử Ninh ca ca không đáp ứng.” A Tú mếu máo:“Ta cũng muốn lớn lên gả cho Tử Ninh ca ca.”
Lâm Hạo Phong nhìn tiểu cô nương giận dỗi nhịn không được cười ra tiếng, đứng lên đem nước nóng mang đến cho Gia Luật Thanh, lại kêu A Tú cầm rượu thuốc đưa qua, cũng không nhiều lời, chỉ là xoay người nhẹ nhàng đi ra ngoài khép cửa lại.
Trong phòng, Gia Luật Thanh ngâm mình ở dục dũng cảm thấy trong lòng kêu loạn.
Ngoài phòng, A Tú vỗ vỗ Lâm Hạo Phong:“Lâm đại ca, đi vào trong phòng ngồi đi, trời mưa đó.”
Lâm Hạo Phong gật gật đầu, đi theo A Tú hướng vào tiền thính, vào nhà chỉ thấy một lão nhân đang cầm khăn lau hạt mưa trên mặt.
“Vị này là……?” Lão nhân ngày đó bị đánh bất tỉnh, bởi vậy nên không biết mặt Lâm Hạo Phong.
“Lâm đại ca chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta.” A Tú nói:“Ngày đó huynh ấy đã cứu chúng ta.”
“Nguyên lai là đại ân nhân a.” Lão nhân nghe vậy vội vàng bái tạ, bị Lâm Hạo Phong một phen đỡ lấy, bất đắc dĩ nói:“Lão nhân gia, ta đời này sợ nhất người khác đi theo ta nói cám ơn, hơn nữa, ta còn muốn cám ơn hai người đã thu lưu Tử Ninh.”
Lão nhân liên tục xua tay:“Đại nhân nói quá lời, Thích công tử cũng là ân nhân của chúng ta, hay là buổi tối cùng nhau ăn cơm đi?”
“Được.” Lâm Hạo Phong gật gật đầu:“Ta họ Lâm, đừng gọi ta đại nhân, nghe không được tự nhiên.”
“Kia Lâm đại hiệp ngươi ngồi xuống trước, ta cùng A Tú đi làm cơm.” Lão nhân là người giản dị, cũng không nhiều lời, thay Lâm Hạo Phong pha trà sau đó chạy đi nấu cơm.
Lâm Hạo Phong một người ở trong phòng nhàm chán, nhìn thấy bên cạnh còn có một cái cửa nhỏ, nhất thời tò mò liền qua nhìn nhìn, chỉ thấy bên trong có chút sách, trên bàn đặt bút viết, mực, giấy cùng nghiên mực, đi đến phía trước nhìn, vừa thấy liền sửng sốt, trên giấy vẽ một người…… Là mình hay là Hạo Dương?
A Tú bưng hoa quả tiến vào, thấy Lâm Hạo Phong đang đứng ở trước bàn ngẩn người, vì thế cười nói:“ Là Tử Ninh ca ca vẽ đó, vẫn còn rất nhiều đó.”
“Trước kia ngươi nói qua ngươi cùng gia gia bị lưu đày, là vì nương ngươi là người Mạc Bắc, vậy ngươi có biết chữ này là gì không?” Lâm Hạo Phong chỉ vào kí tự nhỏ trên bức họa.
A Tú gật gật đầu:“Biết, nương ta đã dạy ta một ít, này là …… Phong.”
A Tú thanh âm không lớn, Lâm Hạo Phong lại bị chấn động hồi lâu, cảm thấy trong lòng một chút một chút trở nên thực ấm thực ấm.
“Lâm đại ca ngươi làm sao vậy?” A Tú lay lay Lâm Hạo Phong.
“Không có gì.” Lâm Hạo Phong khóe miệng phiếm thượng ý cười, ngồi xổm xuống nhìn A Tú:“Y có từng nói qua, vì cái gì lại một mình lưu lạc đến đây không? Còn có, y cự tuyệt lời cầu hôn, lý do là gì?”
“Ông nội của ta trước kia có hỏi qua Tử Ninh ca ca, huynh ấy nói không muốn liên lụy người khác, còn nói với bà mối nói rằng đời này cũng không cưới vợ.” A Tú thành thực nhớ lại nói.
Lâm Hạo Phong đứng lên cười lắc đầu, một đường vọt vào màn mưa.
“Lâm đại ca ngươi đi đâu a!” A Tú sốt ruột.
Buổi tối lúc ăn cơm, lão nhân gia thầm oán cháu gái như thế nào không gọi Lâm Hạo Phong ở lại, A Tú quyệt miệng vẻ mặt ủy khuất, Gia Luật Thanh ngồi ở một bên, một chút thèm ăn cũng không có, hắn đi rồi, đây là đúng ý mình muốn, nhưng là vì cái gì, trong lòng thế nhưng lại đau như vậy.
Ngày hôm sau, Gia Luật Thanh hỗn loạn rời giường, xuất môn muốn đi đến nhà Tiểu Ngưu dạy vài đứa nhỏ học chữ, vừa mở cửa liền ngây ngốc.
Lâm Hạo Phong ôm kiếm tựa vào bên cửa của tiểu viện đối diện, trên mặt là ý cười không hề che dấu:“Sớm.”
“Ngươi……” Gia Luật Thanh cảm thấy có chút khó tin.
“Ta đã mua tòa nhà này rồi.” Lâm Hạo Phong nhọn mi:“Ta cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp.” ( ù ôi ~ nhà đối diện đồ ~ ahihihi lỡn mợn như phim Hàn ý ~ anh như oppa vậy:3:3)
Gia Luật Thanh dở khóc dở cười cùng hắn nhìn nhau hồi lâu, mới mở miệng nói:“Ta muốn đi tới nhà Tiểu Ngưu.”
“Ta cũng muốn đi.” Lâm Hạo Phong đuổi theo.
Gia Luật Thanh không nói lời nào cũng không tỏ vẻ cự tuyệt, nhưng thật ra Lâm Hạo Phong lại chột dạ, tự mình chủ động mở miệng giải thích:“Ta cứu hắn, đi đến cho cha mẹ hắn cảm tạ ta một chút thôi.”
……
Đến cửa nhà, chỉ thấy Tiểu Ngưu đang cùng một tiểu nam hài cùng nhau nói chuyện.
“Tử Ninh ca ca, thúc thúc, các ngươi đến đây.” Tiểu Ngưu cười tủm tỉm nhìn hai người.
Lâm Hạo Phong ho khan một chút, ngồi xổm xuống nghiêm mặt nói:“Cái kia, tiểu quỷ, về sau không được kêu ta là thúc thúc, gọi là Lâm đại ca.”
Gia Luật Thanh nhịn không được cười ra tiếng.
“Ân, Lâm đại ca.” Tiểu Ngưu gật đầu, xoay người túm lấy một tiểu nam hài khác:“Tiểu Hủ, ngọc bội của ngươi chính là do Lâm đại ca giúp ngươi tìm về.”
Lâm Hạo Phong giương mắt nhìn tiểu nam hài, cảm thấy có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở đâu.
Tiểu nam hài cùng Lâm Hạo Phong nhìn nhau, quay đầu hướng Tiểu Ngưu nói:“Vậy ngươi đi học đi, ta đi về trước.”
“Ngươi không theo chúng ta cùng nhau học bài a? Tử Ninh ca ca tốt lắm, ngươi một người ở nhà nhàm chán lắm.” Tiểu Ngưu không muốn.
Tiểu nam hài hướng hắn cười cười, vẫn xoay người chạy đi.
Lâm Hạo Phong nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái.
“Làm sao vậy?” Gia Luật Thanh hỏi.
“Ngươi có biết tiểu nam hài này không?” Lâm Hạo Phong hỏi Gia Luật Thanh.
“Không biết, nghe người ta nói là trước đây vài ngày hắn cùng gia gia từ bên ngoài đến đây, người trong thôn chất phác, thấy gia gia hắn lúc ấy bệnh nặng, nên tìm gian phòng trống ở cho bọn họ ở lại, để lại cho bọn họ chút đồ ăn cùng thuốc, sau đó lão nhân gia khỏe lại, dựa vào việc giúp người trong thôn viết đơn kiện thư từ linh tinh kiếm chút tiền, ngày thường cũng không thấy xuất môn.” Gia Luật Thanh quay đầu nhìn Lâm Hạo Phong:“Có vấn đề?”
“Thấy tiểu nam hài đó có chút quen mắt, nhìn bóng dáng hắn mới vừa rồi chạy đi, tựa hồ còn có thể có võ công.” Lâm Hạo Phong nhọn mi:“Bất quá cũng không làm ra chuyện gì, ngươi đi dạy bọn nhỏ học bài đi, ta đi vào trong thành có việc.”
Gia Luật Thanh gật gật đầu, lôi Tiểu Ngưu đi vào nhà.
“Tử Ninh!” Lâm Hạo Phong đi hai bước, lại quay đầu kêu lên.
“Làm sao vậy?” Gia Luật Thanh hỏi.
“Ngươi…… Sẽ không bỏ đi nữa chứ?” Lâm Hạo Phong trong lòng có chút không yên:“Ta không cùng ngươi thương lượng đã mua tòa nhà đối diện, ngươi đừng tức giận.“
Gia Luật Thanh ngẩn người, nói:“Ngươi mua nhà ở, ta vì cái gì lại tức giận?”
“Vậy ngươi sẽ không vụng trộm bỏ đi chứ?” Lâm Hạo Phong vẫn là lo lắng.
Gia Luật Thanh lắc đầu, túm lấy Tiểu Ngưu vào nhà.
Lâm Hạo Phong cười cười, xoay người đi nhanh chóng hướng trong thành đi đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]