24
Cuối năm đó, tôi và Cố Ngôn Xuyên đường ai nấy đi.
Hôm ấy, sau khi tôi trở về nhà, chúng tôi đã cãi nhau một trận rất lớn, khoảng thời gian gần đây số lần cãi nhau của chúng tôi còn nhiều hơn hai năm qua.
“Tại sao?” Là câu mở đầu mà chúng tôi thường dùng nhất khi bắt đầu cuộc cãi vã, còn kết thúc thì sẽ thường là “Em/Anh muốn anh/em phải làm sao?”
Cố Ngôn Xuyên hỏi tôi: “Tại sao nói có công việc mà lại sáng sớm đã về rồi? Tại sao thời gian ấy lại cứ phải uống rượu liên tục? Em đắc tội đạo diễn Lâm đúng không? Tại sao không nói anh biết? Là ai xử lí chuyện đó giúp em?”
Cuối cùng, hắn thẳng thắn hỏi tôi: “Em đi khách sạn với ai? Có người đã chụp ảnh gửi cho anh rồi.”
“Tại sao ngày hôm ấy em lại đi ta từ trong chiếc xe Porsche Cayenne đỗ ở dưới tầng? Người trong xe đó là ai? Anh đã nhìn thấy qua cửa sổ ở trên tầng lúc em đi ra.”
Hắn nhìn tôi rồi hỏi với giọng rất nhẹ nhàng: “Châu Thần sao?”
Hai từ này vừa thốt lên, tôi như thể bị ai đó dẫm trúng đuôi, đột nhiên ngẩng đầu: “Anh nghi ngờ em?”
Cố Ngôn Xuyên như thể đang nghe thấy điều gì đó buồn cười lắm: “Anh không nên nghi ngờ sao?”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, hốc mắt lại ửng đỏ: “Anh không nên nghi ngờ em sao? Lâm Tư Dao, nếu không xảy ra chuyện gì vậy em giải thích với anh đi có được không?”
Tôi nhìn người ở trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mong-ngon-xuyen/3327113/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.