Edit + Beta: Vịt Sau khi tốt nghiệp 4 người tụ tập với nhau. Lúc vào ngồi Hứa Tiểu Minh sát cạnh Tề Mộ nói: "Anh Mộ, hai bọn mình ngồi với nhau!" Tề Mộ không biết hắn lại phát thần kinh gì: "Sao?" Cậu mới không muốn ngồi gần hắn, thằng nhãi này không có lúc nào an tĩnh, ăn bữa cơm cũng khua tay múa chân, kề sát hắn chẳng khác gì nhặt cơm thừa. Hứa Tiểu Minh lại không chịu buông tha cậu, chỉ nghe hắn chua loét nói: "Hai bọn họ là đại thần top 1 top 2 lớp, hai bọn mình tính là cái gì? Đừng đi chọc phiền bọn họ." Tề Mộ hết sức khinh bỉ hắn: "Tí tiền đồ này của cậu." Hứa Tiểu Minh không phục: "Đều là anh em tốt, dựa vào cái gì hai bọn họ bay lên trời, hai bọn mình vẫn đang bò!" Tề Mộ tức giận nói: "Vậy lúc bọn họ làm bài thi xoát đề ôn tập cậu đang làm gì?" Hứa Tiểu Minh: "......" Chơi game lướt anime trêu gái, dù sao ngoại trừ học, những cái khác đều làm hết! Hứa Tiểu Minh vẫn không cam lòng: "Anh Mộ sao cậu cứ nói giúp hai bọn họ thế! Hai bọn mình mới là đồng bọn!" Tề Mộ cho hắn một gậy: "Cậu tự một nhóm đi, tớ không muốn cùng một giuộc với cậu." Dứt lời cậu ngồi xuống bên cạnh Doãn Tu Trúc. Hứa Tiểu Minh tức đến đau gan, tự ôm tự khóc nói: "Cậu chỉ thích Doãn Tu Trúc, cậu cũng chỉ yêu cậu ấy, căn bản không yêu tớ!" Ba người ở đó: "......" Hứa Tiểu Minh giỏi diễn, càng gào càng vui: "Trong tim trong mắt cậu toàn là Doãn Tu Trúc, tớ tính là gì? Tớ rốt cuộc tính là cái gì? Hu hu hu." Hắn đầy miệng nhảm nhí, nhưng lại nói tới đầu tim Doãn Tu Trúc ngứa, quay đầu nhìn Tề Mộ. Tề Mộ dở khóc dở cười, cũng rất ngứa tay, muốn đánh con gà con. Phương Tuấn Kỳ liếc Hứa Tiểu Minh một cái, cười lạnh: "Cậu là cái gì tự mình không biết? Hu hu quài." Hứa Tiểu Minh: "......" Không đóng kịch nữa, trước tiên bạo hành gia đình! Hai người bọn họ đánh nhau trước, Tề Mộ cũng không tiện ra tay, cuối cùng còn phải can, "Rồi rồi rồi, cãi nhau ra cái gì." Hứa Tiểu Minh tức đến đau gan, nói với Tề Mộ: "Anh Mộ cậu phân xử đi, tớ từ nhỏ bảo vệ tên mập này, cậu ấy vậy mà quay đầu liền bắt nạt tớ, thật đúng là bạch nhãn lang!" Tề Mộ tâm nói: "Còn không phải cậu miệng tiện thích trêu chọc!" Phương Tuấn Kỳ hình như tâm tình không tốt lắm, buồn bực không lên tiếng ở đó uống đồ uống, ai cũng không nhìn. Lúc này Doãn Tu Trúc lại mở miệng, anh hỏi Hứa Tiểu Minh: "Cậu phải ra nước ngoài?" Một câu nói hỏi khó Hứa Tiểu Minh, hắn lập tức yên tĩnh như gà. Tề Mộ kinh ngạc nói: "Quyết định rồi?" Hứa Tiểu Minh trong nháy mắt ỉu xìu, miệng cắn ống hút, "Tớ chính là hạt rau cải thìa, không ai thương cũng không ai yêu." Tề Mộ: "Nói tiếng người." Hứa Tiểu Minh khóc huhu nói: "Ba tớ chính là bạo quân, nhà độc tài, Hitler! Tớ đã nói tớ không ra nước ngoài đâu, ông ấy còn giấu tớ làm thủ tục!" Tề Mộ tò mò là cái khác, cậu quay đầu nhìn Doãn Tu Trúc: "Sao cậu biết?" Doãn Tu Trúc nói: "Hôm qua gặp bác Hứa, lúc tán gẫu nhắc đến." Tề Mộ cũng có chút đau lòng Hứa Tiểu Minh, tên tiểu tử này, cha ruột nói với người khác cũng không nói với hắn. Hứa Tiểu Minh ủ rũ nói: "Tớ cũng không muốn ra nước ngoài, nhưng mà tớ......" Hắn sợ cha hắn. Hứa Hạng Hữu sắp 60 rồi, mặc dù trung niên có con, rất thương Hứa Tiểu Minh, nhưng cũng là yêu thương kiểu gia trưởng phong kiến nói một không hai. Ông chuyện nhỏ có thể dung túng Hứa Tiểu Minh làm bậy, cũng không ép hắn có nhiều tiền đồ, nhưng một vài chuyện lớn lại trực tiếp bỏ qua Hứa Tiểu Minh quyết định, căn bản không hỏi ý kiến hắn. Tề Mộ cũng hiểu tình huống nhà hắn, thật sự không trách được anh trai Hứa Thịnh Nguyên của Hứa Tiểu Minh ngày nào cũng cãi nhau với cha hắn, có người cha thích nắm trong lòng bàn tay, lại tư bản như vậy, không phản kháng cũng chỉ có thể mất đi tự do. Hứa Tiểu Minh là con bọ chó, bình thường nhảy nhót vui vẻ, việc đứng đắn vừa đến là bị một chưởng vỗ chết toi. Hứa Tiểu Minh nói: "Thành tích thi tốt nghiệp của tớ kém quá, ba tớ không muốn tớ ở trong nước mất thể diện." Thả nào hắn hôm nay thành kiến với Doãn Tu Trúc và Phương Tuấn Kỳ lớn như vậy, bình thường hắn cũng không quan tâm điểm số, hôm nay có lẽ là bị kích thích. Nếu như thành tích tốt hắn cũng không cần ra nước ngoài, không cần xa cách bạn tốt, lại càng không cần một mình tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Tề Mộ thấy hắn như vậy, trong lòng cũng không vui, hỏi hắn: "Thật sự không có cách?" "Có thể có cách gì?" Hứa Tiểu Minh nhìn về phía Tề Mộ, "Tớ nếu có người cha như chú Đại Sơn hẳn là rất tốt!" Tề Mộ: "......" Đại Sơn là một người cực đoan, một kỳ ba buổi sáng thi tốt nghiệp còn trào phúng con trai! Phương Tuấn Kỳ vẫn luôn trầm mặc mở miệng: "Thôi đê, bản thân cậu vẫn là muốn đi." Hứa Tiểu Minh một cái liền khùng: "Tớ sao muốn đi được chứ!" Phương Tuấn Kỳ phần lớn thời gian bình thường đều "Không chấp nhặt với hắn" hôm nay hỏa khí rất lớn: "Cậu nếu không muốn đi thì nói với bác Hứa, cậu nói cũng không nói, còn ở đây giả bộ khóc lóc cái gì!" Hứa Tiểu Minh nói: "Tính ba tớ cậu không biết sao? Tớ nói có tác dụng sao? Anh tớ cũng không nói được ông ấy, tớ làm được hả!" "Hèn nhát!" Phương Tuấn Kỳ rồi cũng chưa từng hung dữ với Hứa Tiểu Minh, "Cậu chính là con rùa rụt cổ ngay cả thử cũng không dám thử!" Mặt Hứa Tiểu Minh tức đỏ, hắn nhìn chằm chằm Phương Tuấn Kỳ: "Con mẹ nó cậu nói lại cho tớ lần nữa!" Phương Tuấn Kỳ cũng nhìn chằm chằm hắn: "Nói một vạn lần cũng được, tên hèn nhát, yếu ớt, không có tiền đồ......" Chát một tiếng, Hứa Tiểu Minh cho y một cái tát. Tề Mộ vừa thấy không đúng, đứng vọt dậy cầm cánh tay Hứa Tiểu Minh: "Được rồi được rồi." Bình thường hai người cũng hay cãi nhau, giữa đàn ông hay động nắm đấm, tát một cái là thôi. Bất quá Phương Tuấn Kỳ hôm nay lại ăn phải thuốc nổ, nói quá khó nghe. Phương Tuấn Kỳ đẩy ghế ra, đứng lên nói: "Tớ về trước." Dứt lời cũng không quay đầu lại mà bước đi. Hứa Tiểu Minh mắng y: "Biến! Ông đây đời này cũng không muốn gặp lại cậu nữa!" Bước chân Phương Tuấn Kỳ ngừng chút, nhưng bước chân sau đó dài hơn, đi nhanh hơn. Hứa Tiểu Minh tức điên, hốc mắt đỏ bừng. Tề Mộ dùng ánh mắt với Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc gật đầu, đứng dậy đi theo. Tề Mộ đè Hứa Tiểu Minh lại nói: "Đừng nói lời độc ác vậy." Hứa Tiểu Minh chưa từng chịu tủi thân như vậy. Cả người hắn sắp tức điên rồi, tim gan phèo phổi đều như lửa, đốt sạch lý trí hắn không còn tý nào: "Cậu nghe xem, cậu ấy nói tiếng người sao!" Tề Mộ an ủi hắn: "Phương Tuấn Kỳ không đúng, bất quá cậu ấy tâm tình không tốt, cho nên......" "Tâm tình cậu ta không tốt?" Hứa Tiểu Minh càng khùng, "Cậu ta thi đứng thứ 2 toàn trường cậu ta còn tâm tình không tốt? Vậy tên đội sổ tớ đây không phải nên đi chết!" Tề Mộ ngừng chút nói: "Cậu ấy không muốn cậu rời đi." Câu này không nhắc đến còn tốt, nhắc đến Hứa Tiểu Minh càng tủi thân phát điên, nước mắt cũng không ngăn được nữa: "Tớ muốn đi sao? Tớ muốn ra nước ngoài sao? Tớ muốn rời khỏi các cậu đến nơi lạ lẫm sao? Tiếng Anh của tớ thì con mẹ nó có thể thi 50 điểm, tớ ra nước ngoài tớ sống thế nào?" Trong lòng Tề Mộ cũng rất khó chịu, đừng nói tình cảm mười mấy năm của bọn họ, ngay cả đối với bạn học cấp 2 vừa mới bởi vì tốt nghiệp mà chia xa cũng chan chứa luyến tiếc. Càng đừng nhắc đến còn là ra nước ngoài, Đổng Quý Sinh chính là ví dụ sống, sau khi tốt nghiệp tiểu học đi Mỹ, một năm có thể về mấy ngày đã không tệ rồi. Hứa Tiểu Minh ở bên Tề Mộ cũng không mặt mũi gì nữa, nước mắt vừa ra là không nhịn nổi, hận không thể gào thét hết tủi thân ra ngoài: "Tớ có thể làm sao đây? Ba tớ và anh tớ cả ngày cãi nhau, hai bọn họ vừa thấy mặt đã giống như kẻ thù! Thân thể ba tớ không tốt, cãi nhau với anh tớ xong liền đau ngực cả đêm. Ông ấy không còn trẻ, trước đây làm việc mỗi ngày mỗi đêm, hiện tại đều hoàn lại rồi, tớ nhìn ông ấy như vậy, sao còn dám chọc ông ấy giận!" "Phương Tuấn Kỳ nói tớ không có gan, nhưng đó là ba tớ mà, tớ sao có gan với ông ấy? Nếu ông ấy bị tớ chọc tức xảy ra chuyện, tớ hận chết bản thân tớ!" Tề Mộ nghe tới ngũ vị tạp trần, cậu vỗ vỗ vai hắn nói: "Thân thể bác Hứa vẫn rất tốt." Nước mắt Hứa Tiểu Minh chảy ròng, giống như trút hạt đậu nói ra tất cả lời đè nén trong lòng: "Đúng, là bản thân tớ gây thất vọng, tớ biết Phương Tuấn Kỳ hiện tại coi thường tớ, cậu ấy lợi hại lắm mà, học giỏi, dáng cao, người cũng đẹp trai, còn có người thổ lộ với cậu ấy! Cậu ấy đâu còn để mắt tớ? Tớ vô dụng, tớ phế vật, tớ học cũng không học giỏi, chuyện của mình cũng không làm chủ được." Tề Mộ vặn lông mày nói: "Đừng nói vậy." Trong lòng Hứa Tiểu Minh khó chịu muốn chết: "Cậu ấy thật sự xem thường tớ, từ hồi lên cấp 2 càng ngày càng không giống trước nữa." Tề Mộ ngừng lại, nói: "Chuyện nhà cậu ấy cậu hẳn cũng biết chút đi." Hứa Tiểu Minh không nói ra lời. Tề Mộ nói: "Phương Tuấn Kỳ không dễ dàng, cậu ấy cũng giống cậu, nhưng tình hình nhà cậu ấy như vậy...... Cậu ấy phải tự mình đứng lên. Bác Hứa thế nào đi nữa cũng là vì tốt cho cậu, cha Phương Tuấn Kỳ thì sao? Công ty nát bét, bên ngoài còn có người, một trái tim tách thành mấy phần, có thể cho Phương Tuấn Kỳ được bao nhiêu? Nếu cậu ấy cũng chơi giống như cậu, cậu ấy sau này làm sao đây?" Hứa Tiểu Minh biết Phương gia mấy năm trước không thuận, nhưng biết được không nhiều lắm. Chủ yếu là Hứa Hạng Hữu công tư phân minh, cũng không nói những chuyện này với gia đình, Hứa Tiểu Minh đã hỏi Phương Tuấn Kỳ, Phương Tuấn Kỳ cũng biết Hứa Tiểu Minh không giúp được, lại cộng thêm thể diện cao, không chịu nói. Hứa Tiểu Minh vốn chính là tính khí trẻ con nhất trong 4 người bọn họ, đâu nghĩ được đến những thứ đó. Tề Mộ lại nói: "Cậu đừng giận cậu ấy nữa, cậu ấy là người không muốn cậu đi nhất." (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893) Lại nói bên ngoài, Doãn Tu Trúc cũng đuổi theo Phương Tuấn Kỳ, anh hỏi: "Cậu như vậy không phải là đuổi cậu ấy đi sao?" Một cậu nói của anh khiến Phương Tuấn Kỳ dừng lại, y vặn lông mày nói: "Tớ vô luận nói gì, cậu ấy nên đi cũng sẽ đi." Doãn Tu Trúc nói: "Cứ để cậu ấy đi như vậy, sau này các cậu cả đời cũng không qua lại?" Phương Tuấn Kỳ rất đau lòng, từ nhỏ chơi với nhau đến lớn, tình cảm của y và Hứa Tiểu Minh không khác gì tình cảm anh em. Đều nói cốt nhục tương liên, cái này không khác gì đang đẽo thịt tróc xương. Phương Tuấn Kỳ mím chặt môi, không nói ra lời. Doãn Tu Trúc lại nói: "Cãi nhau vô dụng, cậu nếu không muốn cậu ấy đi, vậy thì giữ cậu ấy lại." Phương Tuấn Kỳ nhìn về phía anh: "Giữ thế nào?" Doãn Tu Trúc cho y một chủ ý. Phương Tuấn Kỳ sửng sốt, lại lần nữa cảm nhận được chênh lệch giữa bọn họ và Doãn Tu Trúc. Cùng 16 tuổi, Doãn Tu Trúc lại hình như chưa từng kích động, luôn bình tĩnh tới giống như người trưởng thành nhìn thấu hết thảy. Phương Tuấn Kỳ thở khẽ nói: "Là tớ quá kích động." Doãn Tu Trúc nói: "Quay lại thôi." Phương Tuấn Kỳ trở lại, Hứa Tiểu Minh vẫn đang tức giận bất bình: "...... Vừa nãy á, cậu ấy chính là coi thường tớ!" Phương Tuấn Kỳ: "......" Hứa Tiểu Minh vẫn chưa biết y quay lại, oán hận nói: "Tớ biết, tớ đứng cùng cậu ấy, đều là vấy bẩn khuôn mặt học bá của cậu ấy!" Phương Tuấn Kỳ lạnh lùng nói: "Vậy cậu dụng tâm học hành cẩn thận chút đi." Hứa Tiểu Minh sửng sốt, chợt quay đầu lại. Phương Tuấn Kỳ vừa cãi nhau với hắn xong, đi 3 bước lại quay lại, trên mặt hơi có chút không nhịn được, âm thanh y buồn bực nói: "Cậu rốt cuộc có muốn ra nước ngoài hay không?" Hứa Tiểu Minh mặc dù hận y đến ngứa răng, nhưng nhớ tới Tề Mộ nói, nhớ đến hùng dạng kia của Phương gia, lại không muốn kích thích y nữa: "Không!" Phương Tuấn Kỳ nói: "Vậy cậu về nói với ba cậu, nói cậu không muốn ra nước ngoài." Hứa Tiểu Minh lại khùng: "Tớ con mẹ nó nếu dám nói, tớ......" Còn cần để cậu mắng là nhu nhược sao! Phương Tuấn Kỳ cắt ngang lời hắn: "Cậu phát triển đầu óc chút được không? Ai bảo cậu đi tìm bác Hứa khóc lóc om sòm? Cậu về nói mấy chuyện ở nước ngoài của Đổng Quý Sinh, nói bẩn thỉu xấu xa chút, sau đó lại bảo đảm với bác Hứa mình sau khi lên cấp 3 sẽ học hành cẩn thận, nếu thành tích thi cuối kỳ vẫn đội sổ, thì chủ động ra nước ngoài!" Hứa Tiểu Minh ngơ ra, rõ ràng không kịp phản ứng. Tề Mộ vừa nghe là biết cái này 8 phần là chủ ý Doãn Tu Trúc đưa, trong lòng ấn like, ngoài miệng nói giúp: "Nhớ nói cả chuyện nước ngoài hợp pháp cần sa cho bác Hứa nghe chút." Hứa Tiểu Minh hồi vị: "Nhưng mà...... Nhưng mà nếu tớ cấp 3 không thi tốt." Phương Tuấn Kỳ xem thường hắn: "Cậu có thể có chút tiền đồ không?" Hứa gà con lại khùng: "Con mẹ nó cậu chính là xem thường tớ!" "Tớ coi thường cậu sao? Cứ mãi thi được tý điểm như vậy, cậu muốn để ai coi trọng cậu?" Hứa Tiểu Minh nhìn về phía Tề Mộ, bi phẫn nói: "Anh Mộ, cậu xem, cậu ấy chính là......" Tề Mộ nhức đầu, vừa định nói ra ngoại quốc, Phương Tuấn Kỳ lại nói: "Lên cấp 3 tớ bổ túc cho cậu, cậu nếu vẫn không thi tốt, biến ngay ra nước ngoài gieo họa cho người, đừng ở trong nước làm mất thể diện!" Hiển nhiên Phương Tuấn Kỳ còn hiểu Hứa gà con hơn Tề Mộ, phép khích tướng này phải gọi là nhanh chuẩn độc, trong nháy mắt khiến bạn học Gà con mắc câu: "*** ông đây không xếp top...... top 20, sau này cùng họ với tên mập cậu!" Phương Tuấn Kỳ đã từ từ hiện ra bản tính độc mồm: "Họ Phương chúng tớ không cần con gà vô dụng cậu." Hứa Tiểu Minh: "!!!" "*** cả nhà cậu Phương Tuấn Kỳ!" Hứa Tiểu Minh nhào tới, xoắn thành một đoàn với y. Tề Mộ thở phào, biết hai tên này "hòa hảo" rồi. Sau đó Hứa Tiểu Minh thật sự ở lại trong nước. Hứa Hạng Hữu muốn đưa hắn ra nước ngoài, đơn giản vẫn là hi vọng Tiểu Minh có tương lai tốt hơn, hắn 16 tuổi vẫn tính trẻ con, cũng khó trách Hứa Hạng Hữu quyết định mọi chuyện cho hắn. Đây là lần đầu tiên Hứa Tiểu Minh nói ra suy nghĩ của mình, còn có lý có cứ hơn nữa còn đảm bảo, Hứa Hạng Hữu vui còn không kịp, đâu sẽ tức giận? Thậm chí khen hắn một câu: "Tiểu Minh thật hiểu chuyện, mạnh hơn thằng anh khốn kia của con nhiều!" Hứa Tiểu Minh nhớ tới rất lâu trước đây Tề Mộ đã nói với hắn. Lúc ấy hắn nói anh hắn và ba hắn cãi nhau tới sắp đoạn tuyệt quan hệ cha con, Tề Mộ nói: Cho nên cậu mới cần về nhà nhiều hơn. Lúc ấy hắn đã hiểu một chút, nhưng lại không hiểu toàn bộ, bây giờ lại lập tức hiểu rõ. Ba hắn và anh hắn quan hệ cứng ngắc, không cách nào câu thông, hắn mới nên về nhà thường xuyên hơn, an ủi ba, khuyên anh trai, hòa hoãn quan hệ giữa bọn họ. Hắn không thể ra nước ngoài, không thể rời đi, hắn phải ở đây, trông coi hai con gà chọi này! Thế là...... Hứa Tiểu Minh ở trên ót dán hai chữ "Phấn đấu". Không phải là top 20 sao, liều mạng! Chuyện tiểu Mập cũng có thể làm, hắn dựa vào cái gì không làm được! Bởi vì Hứa Tiểu Minh thành con gà phấn đấu, Tề Mộ cũng không tiện nghỉ hè ra ngoài phóng túng. Doãn Tu Trúc nói với cậu: "Cậu nếu muốn ra ngoài thì đi chơi mấy ngày, tớ đi cùng cậu." "Thôi đi." Tề Mộ nói, "Cậu bận như vậy." Cũng không biết là Doãn Chính Công tâm lớn hay là Doãn Tu Trúc quá giỏi, gã vậy mà thừa dịp nghỉ hè để cho Doãn Tu Trúc đi làm trợ lý cho gã. Doãn Tu Trúc cũng thật sự bản lĩnh, làm tới gọn gàng, chính là hơi bận...... Doãn Tu Trúc nói: "Không sao đâu, tớ đi được." Tề Mộ lắc đầu nói: "Cũng không có chỗ nào muốn đi, tớ cũng sớm chuẩn bị bài học thôi." Tâm tư Doãn Tu Trúc chợt động: "Nếu không cậu buổi tối đến nhà tớ, tớ bổ túc giúp cậu?" Tề Mộ không thích học, nhưng ngay cả Hứa gà con cũng không đội sổ nữa, cậu vẫn cứ rớt đằng sau cũng không ổn lắm, bèn nói: "Được, tớ đến nhà cậu!" Buổi tối vừa đến Doãn gia, Tề Mộ trước tiên chơi với Quỷ Quỷ. Mèo con lớn nhanh, giờ đã thành một tên mập đen ưu nhã, cả nhà ở trong Doãn trạch tuần tra, rất không khí phách. Tề Mộ ôm lấy nó, lẩm bẩm nói: "Quỷ Quỷ mày nên giảm cân rồi." Nặng thật đấy, đây e không phải chỉ là con mèo đen nữa rồi đi! Doãn Tu Trúc nói: "Ngoại trừ ăn chính là ngủ, nó có thể không mập à." Tề Mộ thích nhìn Doãn Tu Trúc và Quỷ Quỷ thân thiết, trêu chọc nói: "Nghe thấy chưa? Con mèo mập, anh mày ghét bỏ mày rồi kìa." Câu anh của mày khiến Doãn Tu Trúc nhìn cậu một cái. Tề Mộ chợt chột dạ, hối hận mình tự vạch áo cho người xem lưng. Doãn Tu Trúc miệng đắng lưỡi khô, biết rõ sướng lần này sẽ càng khó chịu, vẫn là không nhịn được nói: "Tớ thi được điểm cậu nói rồi." Tề Mộ: "......" Doãn Tu Trúc cũng không ép cậu, lại hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?" Tề Mộ nói: "Đều được." Doãn Tu Trúc suy nghĩ chút, nói: "Vậy cậu đi xem TV, xong rồi tớ gọi cậu." Tề Mộ gật gật đầu, ôm Quỷ Quỷ ngồi vào sofa, cậu thấy Doãn Tu Trúc đi rồi, mới xoa trán Quỷ Quỷ nói: "Sao bây giờ? Sau này anh mày cũng là anh tao rồi." Quỷ Quỷ cọ lòng bàn tay hắn, miễn cưỡng "Meow" một tiếng. Tề Mộ nhìn chằm chằm TV, thử dò xét mà mở miệng, hồi lâu cũng không thả chữ "Anh" được ra ngoài...... Cái này quá khó, chữ này thật sự quá khó! Nhưng chuyện đã đáp ứng thì phải làm được, Tề Mộ ôm thật chặt Quỷ Quỷ, cố gắng luyện tập. May mà TV không thành tinh, bằng không nhất định đen màn hình chết máy, lười nhìn cái tên câm mở miệng này. Khiến Tề Mộ trăm triệu không nghĩ tới chính là, Doãn Tu Trúc vậy mà làm bánh chocolate. Khoảng 6-7 inch, bên trên chảy chocolate nóng, chỉ ngửi mùi thôi Tề bá chủ đã chân mềm nhũn rồi. "Cậu cái này......" Tề Mộ cũng không biết nên nói gì. Doãn Tu Trúc nói: "Bánh ngọt là buổi sáng đã làm xong, vừa nướng, mùi hẳn vẫn ổn." Nước miếng Tề Mộ đều sắp chảy ra: Sao có thể chỉ là vẫn ổn? "Cậu cũng lợi hại quá đi!" Tề Mộ phục, "Cái này cũng biết làm?" Doãn Tu Trúc nói: "Không thể coi là cơm ăn." Tề Mộ mắt trông mong nói: "Tớ chỉ ăn hai miếng, lót dạ chút." Doãn Tu Trúc cắt cho cậu một miếng, Tề Mộ nếm thử, cả người đều tan chảy: "Ngon!" Doãn Tu Trúc cười nói: "Chỉ cần là socola, cậu liền thích ăn." "Không phải đâu, cái này thật sự ngon, mùi vị chuẩn!" Socola cũng có cái đáng chú ý được chứ, hạt cacao khác, mùi vị kém rất xa. Doãn Tu Trúc lại cắt cho cậu một miếng: "Được rồi, còn dư lại sau khi ăn cơm xong lại ăn." Tề Mộ đâu cam lòng, vội vàng nói: "Ăn miếng nữa thôi mà, chỉ một miếng." Doãn Tu Trúc bất vi sở động: "Phải nói chuyện giữ lời." Dứt lời anh bưng bánh ngọt về phòng bếp, Tề Mộ nóng nảy, gọi anh: "Doãn......" Vừa phun ra một chữ, cậu liền dừng lại, sửa lời nói, "Ca......" Doãn Tu Trúc: "......" Tề Mộ nhỏ giọng nói: "Tớ còn muốn ăn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]