Edit + Beta: Vịt
Tề Mộ nghĩ thầm: "Tớ thì hận không thể làm anh em ruột cả đời với cậu ấy, nhưng người ta không thích cơ!" Chút chuyện vớ vẩn như vậy, cũng khó chịu hơn 1 tháng!
Tề bá chủ tang tóc, làm gì cũng không có tâm tình.
Hứa Tiểu Minh viết thiệp chúc mừng vui quên trời đất, hắn cũng rất liều mạng, nhiều tên con gái như vậy vậy mà nhớ hết được.
Tề Mộ không có chuyện gì để làm, nhìn hắn múa bút thành văn, Hứa Tiểu Minh đầu cũng không ngẩng lên hỏi: "Cho cậu một tấm?"
Tâm tư Tề Mộ vừa động, nhớ tới mình còn cầm trộm thiệp chúc mừng của Hứa Tiểu Minh.
Hứa Tiểu Minh bỗng nhiên hăng hái bừng bừng: "Hai bọn mình chơi trò chơi đi!"
Tề Mộ không hăng hái lắm: "Huh?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Bọn mình mỗi đứa viết 1 tấm thiệp chúc mừng, viết lung tung, cho bạn học đầu tiên không phải ở lớp mình sau khi ra ngoài cửa gặp được, thế nào?"
Tề Mộ khinh bỉ hắn: "Nhàm chán."
"Đi mờ," Hứa Tiểu Minh nói, "Rảnh cũng là rảnh, tớ muốn xem xem ai vận tốt như vậy, có thể nhận được thiệp chúc mừng của anh Mộ."
Tề Mộ nói: "Không chơi, tớ không muốn tặng thiệp chúc mừng."
Hứa Tiểu Minh: "Chơi đi chơi đi, sắp thi cuối kỳ rồi, các bạn học đều căng thẳng, hai bọn mình rảnh rỗi, tặng mọi người chút kinh hỉ mà."
Tề Mộ nói: "Cậu xác định là kinh hỉ không phải kinh sợ?"
"Kinh sợ cũng được mà," Hứa Tiểu Minh cười bỉ ổi nói, "Đều là thay đổi tâm tình sôi động không khí."
Theo lý thuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mo-y-tu-truc/1306658/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.